Tuyển tập phần nhiều trang thơ Xuân Quỳnh ngọt ngào và lắng đọng và lãng mạn khiến những chúng ta trẻ đang yêu thổn thức và rung đụng được hơi nhiều người hâm mộ trẻ quan tiền tâm. Thơ tình cảm của Xuân Quỳnh luôn là tua dây gắn kết hai trái tim đang yêu thương lại sát nhau và luôn luôn phải có trong từng tình yêu thương của song lứa. Nhờ cất hộ ngay đến fan mình yêu bài bác thơ Xuân Quỳnh trong nội dung bài viết dưới phía trên nhé

Dưới đây là những bài thơ Xuân Quỳnh lưu lại mãi cùng với độc giả. Thơ của Xuân Quỳnh luôn lắng đọng và có tác dụng lay rượu cồn triệu trái tim đang yêu khiến trái tim bạn rung rượu cồn và ấm cúng hơn bao giờ hết. Cùng sưởi ấm tình yêu của mình bằng cách gửi đến người yêu thương hồ hết vần thơ tình vô cùng và lắng đọng và sâu lắng trong nội dung bài viết sau đây chúng ta nhé

Thơ Xuân Quỳnh về tình yêu

Nhắc cho thơ về tình yêu thiết yếu không nhắc tới thơ Xuân Quỳnh được đâu nhé các bạn trẻ. Thơ tình Xuân Quỳnh luôn luôn nồng nàn và rực rỡ tỏa nắng với đông đảo cung bậc cảm xúc cồn cào domain authority diết đến tột độ. Bên nhau cảm nhận các vần thơ vô cùng hay sau đây nhé bạn

*

1. Nói thuộc Anh

Em biết đây là điều đang cũChuyện tình yêu, đặc biệt quan trọng gì đâu:Sự lắp bó giữa hai tín đồ xa lạNỗi vui ai oán đem share cùng nhau

Em đâu dám nghĩ rằng vĩnh viễnHôm nay yêu, mai rất có thể xa rồiNiềm cực khổ tưởng như vô tậnBỗng tất cả ngày sửa chữa thay thế một niềm vui

Điều bây giờ ta nói, ngày maiNgười kì cục nói lời yêu thuở trướcĐời sinh sống chẳng vô cùng, em biếtCâu thơ đâu còn mãi ngày sau

Chẳng bao gồm gì đặc trưng lắm đâuNhư không gian như màu xanh da trời lá cỏNhiều tới mức tưởng như chẳng cóTrước cuộc đời rộng phệ mênh mang

Nhưng lúc này anh ở mặt emNiềm vui phấn kích trong ta là tất cả thậtNhư cái áo trên tường như trang sáchNhư chùm hoa mở cánh trước hiên nhà

Em gọi rằng mỗi khi đi xaTình anh so với em là xứ sởLà trơn rợp trên tuyến phố nắng lửaTrái cây thơm trên miền khu đất khô cằn

Đấy tình yêu, em muốn nói cùng anh:Nguồn gốc của vô vàn khát vọngLòng tốt để duy trì sự sốngCho con tín đồ thực sự fan hơn.

Bạn đang xem: Tuyển tập thơ tình hay nhất của xuân quỳnh

2. Cây cỏ May

Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ,Không gian xao xuyến đưa sang mùa.Tên bản thân ai gọi sau vòm lá,Lối cũ em về nay đã thu.

Mây trắng cất cánh đi cùng rất gió,Lòng như trời biếc cơ hội nguyên sơ.Đắng cay gửi lại bao mùa cũ,Thơ viết đôi chiếc theo gió xa.

Khắp nẻo dưng đầy hoa cỏ mayÁo em vô ý cỏ găm đầyLời yêu mỏng mảnh như màu khói,Ai biết lòng anh tất cả đổi thay?

3. Thơ Tình Cuối Mùa Thu

Cuối trời mây trắng bayLá vàng thưa thớt quáPhải chăng lá về rừngMùa thu đi thuộc láMùa thu ra biển lớn cảTheo dòng nước mênh mangMùa thu vào hoa cúcChỉ còn anh với em

Chỉ còn anh cùng emLà của mùa thu cũChợt làn gió heo mayThổi về xao đụng cả:Lối đi quen bỗng lạCỏ lật theo chiều mâyĐêm về sương ướt máHơi giá qua bàn tay

Tình ta như mặt hàng câyĐã qua mùa gió bãoTình ta như mẫu sôngĐã yên ổn ngày thác lũ

Thời gian như là gióMùa đi cùng tháng nămTuổi theo mùa đi mãiChỉ còn anh với em

Chỉ còn anh cùng emCùng tình yêu ngơi nghỉ lại…– kìa bao người yêu mớiĐi qua thuộc heo may.

4. Từ bỏ Hát

Chả dở hơi gì em cầu nó bởi vàngTrái tim em, anh đã có lần biết đấyAnh là tín đồ coi thường xuyên của cảiNên nếu buộc phải anh chào bán nó đi ngay

Em cũng không mong muốn nó như thể mặt trờiVì vẫn tắt khi bóng chiều đổ xuốngLại bản thân anh cùng với đêm dài câm lặngMà lòng anh xa cách với lòng em

Em trở về đúng nghĩa trái timBiết làm sống số đông hồng ước đã chếtBiết đem lại đông đảo gì đã mấtBiết rút gần khoảng cách của yêu thương tin

Em trở về đúng nghĩa trái-tim-emBiết khao khát phần đa điều anh mơ ướcBiết xúc động qua không ít nhận thứcBiết yêu anh và hiểu rằng anh yêu

Mùa thu nay sao bão giông nhiềuNhững cửa sổ con tàu chẳng đóngDải đồng hoang với đại ngàn về tối sẫmEm lạc loài thân sâu thẳm rừng anh

Em sốt ruột trước xa tắp mặt đường mìnhTrái tim đập các điều chẳng thể nóiTrái tim đập cảm giác cồn cào cơn đóiNgọn lửa như thế nào le lói giữa cô đơn

Em về bên đúng nghĩa trái-tim-emLà ngày tiết thịt, đời thường ai chẳng cóCũng kết thúc đập lúc cuộc đời không hề nữaNhưng biết yêu anh cả khi bị tiêu diệt đi rồi.

5. Thuyền với Biển

Em vẫn kể anh ngheChuyện con thuyền và biển:

“Từ ngày làm sao chẳng biếtThuyền nghe lời hải dương khơiCánh hải âu, sóng biếcĐưa thuyền đi muôn nơi

Lòng thuyền nhiều khát vọngVà tình hải dương bao laThuyền đi hoài không mỏiBiển vẫn xa… còn xa

Những đêm trăng hiền từBiển như cô gái nhỏThầm thì gửi vai trung phong tưQuanh mạn thuyền sóng vỗ

Cũng có khi vô cớBiển ồ ạt xô thuyền(Vì tình thương muôn thuởCó lúc nào đứng yên?)

Chỉ tất cả thuyền bắt đầu hiểuBiển bát ngát nhường nàoChỉ gồm biển new biếtThuyền đi đâu, về đâu

Những ngày không chạm chán nhauBiển bạc đầu yêu thương nhớNhững ngày không gặp mặt nhauLòng thuyền đau – rạn vỡ

Nếu từ giã thuyền rồiBiển chỉ từ sóng gió”

Nếu cần cách xa anhEm chỉ với bão tố.

*

6. Sóng

Dữ dội và dịu êmỒn ào và lặng lẽSông thiếu hiểu biết nhiều nổi mìnhSóng đưa ra tận bể

Ôi bé sóng ngày xưaVà bữa sau vẫn thếNỗi mong ước tình yêuBồi hồi trong ngực trẻ

Trước muôn trùng sóng bểEm nghĩ về về anh, emEm nghĩ về về biển cả lớnTừ ở đâu sóng lên?

Sóng ban đầu từ gióGió bắt đầu từ đâu?Em cũng không biết nữaKhi nào ta yêu thương nhau

Con sóng dưới lòng sâuCon sóng xung quanh nướcÔi con sóng nhớ bờNgày đêm không ngủ đượcLòng em nhớ mang lại anhCả vào mơ còn thức

Dẫu xuôi về phương bắcDẫu ngược về phương namNơi như thế nào em cũng nghĩHướng về anh – một phương

Ở không tính kia đại dươngTrăm nghìn con sóng đóCon như thế nào chẳng tới bờDù muôn vời cách trở

Cuộc đời tuy dài thếNăm mon vẫn đi quaNhư biển kia dẫu rộngMây vẫn bay về xa

Làm sao được rã raThành trăm nhỏ sóng nhỏGiữa biển béo tình yêuĐể nghìn năm còn vỗ.

7. Cỏ Dại

“Cỏ ngớ ngẩn quen nắng và nóng mưaLàm sao nhưng mà giết đượcTới mùa nước dângCỏ hay ngập trướcSau ngày nước rútCỏ mọc đầu tiên”

Câu thơ nào trong ý nghĩ về vụt lênKhi tôi bước giữa một rừng cỏ dạiKhông công ty cửa. Không bóng cây. Tim lốiCứ cường hào rẽ cỏ mà lại đi.

Người dân binh tì súng lắng ngheBài hát nói đến khu vườn cửa đầy tráiAnh bất chợt nghĩ cho một vùng cỏ dạiNỗi lưu giữ đầu anh ghi nhớ quê anh

Mảnh đạn bom và hóa học lân tinhĐã phá sạch không còn chi nữaChỉ tất cả sắt chỉ với có lửaVà cuối cùng còn có đất nhưng thôi

Thù trong tim và cây súng trên vaiCùng đồng chí anh trở về xã cũAnh phân biệt trước tiên là cỏSự sinh sống đầu anh chạm chán ở quê hương

Có một lần anh tìm tới bà conKhi xúm xít quanh anh thăm hỏiGiữa mẩu truyện có điều này đau nhói:– Đất quê mình cỏ sẽ mọc lên chưa?

Trong cuộc đời bình yên tựa ngàn xưaGần gũi nhất vẫn luôn là cây lúaTrưa nắng nóng khát ước về sân vườn quảLúc xa công ty nhớ một dáng vẻ mâyMột cái sông, ngọn núi, rừng câyMột làn khói, một hương thơm trong gió…

Có mấy ai ghi nhớ về ngọn cỏMọc vô tình trên lối ta điDẫu bé dại nhoi không đáng nhớ có tác dụng chiKhông nghĩ mang đến nhưng cơ mà vẫn có.

8. Anh

Cây cây bút gẫy trong tayCặn mực khô đáy lọÁnh điện tắt vào phòngAnh về từ đường phốAnh về từ trận gióAnh về trường đoản cú cơn mưaTừ mọi ngày đã quaTừ hầu hết ngày chưa tớiTừ lòng em nhức nhối…

Thôi đừng bi thương nữa anhTấm rèm cửa ngõ màu xanhTrang thơ còn viết dởTách nước nóng trên bànVà lòng em yêu thương nhớ…

Ở ngoài kia trời gióỞ ko kể kia trời mưaCây bàng đêm ngẩn ngơNước qua đường chảy xiếtTóc anh thì ướt đẫmLòng anh thì cô đơnAnh nên chi nơi emSao cơ mà anh chẳng nói

Anh, con đường xa ngáiAnh, bức vẽ không màuAnh, nghìn nỗi lo âuAnh, dòng thơ nổi gió…Mà em tín đồ đời thườngBiết là anh tất cả ở!

9. Lời Ru Của Mẹ

Lời ru ẩn nơi nàoGiữa mênh mang trời đấtKhi bé vừa ra đờiLời ru về bà mẹ hát

Lúc bé nằm nóng ápLời ru là tấm chănTrong giấc mộng êm đềmLời ru thành giấc mộng

Khi con vừa thức giấc giấcThì lời ru đi chơiLời ru xuống ruộng khoaiRa bờ ao rau củ muống

Và khi con đến lớpLời ru sống cổng trườngLời ru thành ngọn cỏĐón bước cẳng chân con

Mai rồi nhỏ lớn khônTrên con đường xa nắng và nóng gắtLời ru là bóng mátLúc bé lên núi thẳmLời ru cũng gập ghềnhKhi nhỏ ra biển rộngLời ru thành mênh mông.

10. Sảnh Ga Chiều Em Đi

Sân ga chiều em điMênh với màu nắng và nóng nhạtBụi cất cánh đầy tía lôBụi cay xè con mắt

Sân ga chiều em điGạch bên dưới chân im lặngBóng anh in thành tàuTóc anh xoà ngang trán

Sân ga chiều em điBàn tay da diết nắmVừa thoáng còi xe tàuLòng đang Nam đang Bắc

Anh thương khu vực em quaNhững phố phường nhộn nhịpBỡ ngỡ trong ánh đènCòn lạ tín đồ lạ tiếng

Anh thương khu vực em quaNhững sương chiều mưa tốiDặm mặt đường xa nắng và nóng dãiChuyến phà bé nước dâng

Em nghẹn ngào trong lòngNhớ về khu vực ta ởMùa thu vàng con đường phốLá cất cánh đầy lối qua

Ngọn đèn cùng trang thơTiếng thở đều con nhỏMàu hoa trên cửa sổQuán nước chè mùa đông

Con tàu và chiếc sôngRa đi rồi trở lạiHà Nội ơi Hà NộiSân ga chiều em đi.

Thơ Xuân Diệu về tình yêu

Bên cạnh những bài bác thơ Xuân Quỳnh thì các bài thơ tình của Xuân Diệu cũng rất được các độc giả quan vai trung phong và truy lùng nhiệt tình. Thơ tình Xuân Diệu sâu lắng và ngọt ngào và lắng đọng với gần như cung bậc cảm xúc trong tình yêu không hề thua kém thơ Xuân Quỳnh được tuyển chọn chọn sau đây dành đến chúng ta đọc

*

Anh sẽ giết em

Anh vẫn giết em, anh chôn em vào trái tim anh

Từ trên đây anh ko được yêu em ở trong sự thật

Một cái gì đã qua, một chiếc gì sẽ mất

Ta quan sát nhau, tứ mắt biết làm sao?

Ôi! Em thích yêu! Em vẫn là người anh mếm mộ nhất.

Cho đến hiện thời ruột anh vẫn thắt

Tim anh vẫn đập như vấp váp thời gian,

Nhớ bao nhiêu yêu thích nồng nàn,

Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡ

Nhớ trời đất em mang lại anh mở

Nhớ

Muôn thưở thần tiên

Ôi! Xa em, anh rơi vào hoàn cảnh vực không cùng

Đời anh không em, ghẻ lạnh tê buốt

Nhưng còn anh, còn em, mà lại đôi ta sẽ khác

Ta: nhị người xa lạ – nên đâu ta!

Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh

Anh vẫn cầu được em tha thứ

Anh vẫn yêu em như thưở ban đầu

Thê” mà vì sao ta vẫn xa nhau?

Tại em nuốm chấp

Tại anh sẽ mất

Con lối đi tới trái tim em

Anh sẽ giết em rồi, anh vần ngày đêm yêu mến

Em đã giết anh rồi, em vứt xác anh đâu.

*

Biển

Anh ko xứng là hải dương xanh

Nhưng anh muốn em là bờ cat trắng

Bờ mèo dài phẳng lặng

Soi tia nắng pha lê …

Bờ đẹp tươi cát vàng

Thoai thoải sản phẩm thông đứng

Như lặng lẽ âm thầm mơ màng

Suốt nghìn năm mặt sóng …

Anh xin có tác dụng sóng biếc

Hôn mãi mèo vàng em

Hôn thiệt khẽ, thiệt êm

Hôn êm đềm mãi mãi

Đã hôn rồi, hôn lại

Cho cho mãi muôn đời

Đến rã cả khu đất trời

Anh bắt đầu thôi dào dạt …

Cũng bao gồm khi ào ạt

Như nghiến nát bờ em

Là thời gian triều yêu thương mến

Ngập bến của ngày đêm

Anh không xứng là hải dương xanh

Nhưng cũng xin làm cho bể biếc

Để hát mãi bên gành

Một tình thông thường không hết,

Để mọi khi bọt bong bóng tung trắng xóa

Và gió về cất cánh tỏa chỗ nơi

Như hôn mãi nghìn năm không thỏa,

Bởi yêu thương bờ lắm lắm, em ơi!

Anh thương em ngủ

Anh yêu mến em lúc ngủ

Phong thái rất hồn nhiên.

Em ngủ như con trẻ nhỏ

Ngon say một giấc liền.

Tay em thả xuôi xuôi

Như bơi vào cõi mộng

Mắt em khép lâu năm dài

Dưới trán em lồng lộng.

Em ở in con trẻ nhỏ

Trong dòng võng yêu thương

Anh dệt giăng mọi chỗ

Trong phòng, xung quanh quất giường.

Anh thức quan sát em ngủ,

Anh canh giấc cho em;

Anh lắng nghe nhịp thở

Ngực em điều xuống lên.

Trở mình, tay ấp má

Anh yêu mến em dáng người

Tin cậy vào cuộc sống,

Tin làm việc anh trong đờị

Sau một ngày đầy việc

Chúc em tôi giấc lành!

Anh khôn cùng sung sướng

Nếu em mơ thấy anh.

Dối trá

Nói chi nữa tiếng ảm đạm ghê tởm ấy

Để lòng tôi vui vẻ muốn tiêu tan?

Tất cả tôi rung rẩy tựa dây đàn

Nghe thỏ thẻ thiết yếu điều tôi giấu kỹ,

Sợ đôi mắt điềm nhiên với diễm lệ

Vâng, nói chi để khiêu lại mối cung cấp sầu

Toi ngỡ đà cạn hẳn vào bấy lâu,

Để lại nhóm mang đến cháy thêm ngọn lửa

Tưởng ngay gần tàn. – Yêu? yêu nhau? làm đưa ra nữa!

Tôi vẫn hiểu được tôi chẳng xứng người;

Mùa xuân tôi chưa hề tất cả hoa tươi;

Tôi như dòng thuyềnhư, hư, ko bến đỗ;

Tôi là 1 trong những con chim ko tổ,

Lòng đơn độc hơn một đứa mồ côi,

Nhặt niềm vui của thiên hạ, than ôi,

Để từ nhủ: “ta được yêu thương đấy chứ”.

Tôi chỉ sống để hoài tưởng nhớ nhớ

Mãi mãi yêu, nhưng che giếm luôn luôn;

Mà fan thì,lơ đãng, dậm bên trên buồn,

Bân đi hái gần như cành vui xanh thắm.

Tôi biếtt lắm, trời ơi, tôi biết lắm!

Hỡi bụng dạ xâu xa như vực thẳm!

Tôi biết rằng bạn nói – vậy cười cợt – chơi,

Tiếng đã làm tôi cơ tái cả người,

Tim hoàn thành đập, nhằm thu hồn nghe lắng,

Máu hoàn thành chạy, để cho lòng giảm nặng.

Tôi biết rằng, chỉ bí quyết một ngày sau,

Cây bên đường đã trông thấy tôi sầu,

Đi thất thểu, đi lang thang, đi quạnh quẽ.

Vì vội mang lại kiếm kiếm tìm nhau, tôi sẽ

Chỉ thấy bạn thương tuy thế chẳng thấy tình thương.

Và như màu theo nắng nóng nhạt, như hương

Theo gió mất, tình bạn đành tản mác.

Tôi đã trốn, thẫn thờ, ngơ ngác,

Trái tim bi hùng như một kho bãi tha ma,

Gượng mỉm cười: “Người quên nghĩ rằng ta

Sẽ đau đớn bởi một khẩu ca vội”.

Vì khốn nỗi! tôi vẫn còn đó tin mãi

Sự nhầm kia; tôi chẳng thể không yêụ

Dầu không tin, tôi càng cứ yêu nhiều:

Khi fan nói, tiếng tín đồ êm ái vượt …

Có lúc, tưởng chỉ để rơi tàn lửa,

Tay vô tình gây một vụ cháy to:

Người tưởng buông có một tiếng hứa hò,

Tôi hưởng trọn ứng bằng vạn lời say đắm

Đương rạo rực, thì thào, rối rắm

Ngập lòng tôị – mà lại ai ngó cho tới đâu:

Tôi điên cuồng, tất nhiên phải khổ đau,

Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm!

Vậy, trót lỡ, tôi đã đành lẳng lặng

Chịu tình yêu gây lại vày tay ai,

Không cần xin, ko trách móc, vì chưng – ôi!

Tôi chẳng biết làm cho lòng cứng cỏị

Cứ như thế cho đến giờ black tối

Hoa tình ái chung phận đoá hồng khô,

Mà trái tim sẽ ghê dáng vẻ hững hờ

Đã tầm thường phận của tro tàn nhà bếp lạnh

Tôi che sẵn một vong linh hiu quạnh,

Cho nên, lập tức chiều đó, tôi hết vuị

Không thấy bạn bằng ko thấy mặt trời,

Tôi ôm ngực thử search xem biên giới

Của sầu tủị. Nhưng, hỡi tình nhân hỡi!

Nó mênh mông, vô ảnh, phong bế tôi;

Yên ổn đi, thắc mắc đến trên đây rồi,

Mơ cầu tới, mà chán chường cũng lạị

Và mơn trớn cả một kho ân ái,

Tôi một mình đối diện cùng với tình không

Để lắng tai tiếng khóc mất trong lòng.

Hoa Đẹp Là Hoa chú ý Với đôi mắt Em

Hoa đẹp mắt là hoa quan sát với mắt em

Cửa sổ là khung tất cả hình em nghỉ ngơi giữa

Tách nước – là ngón tay em cầm

Quyển sách chao đèn là láng em hiểu mở

Đường nhựa là đường in vệt vạn chân

Duy bao gồm một lốt chân – em yêu thương dấu

Tàu điện là tàu một tối anh tiễn em đi

Em có nhớ một buổi chiều ta đi dạo trong sân Văn Miếủ

Vũ trụ là chốn anh được chạm mặt em

Thời gian là nơi anh cùng với em sinh cùng thời đại

Em ơi! Em vẫn mở mang lại anh

Cánh cửa ngõ vô cùng, xin chớ lúc nào khép lại ….

Xem thêm: Đáp Án Địa Thpt Quốc Gia 2021 Mã 312, Đề Thi Thpt Quốc Gia 2021 Môn Địa Có Đáp Án

Thơ Xuân Quỳnh Sóng

Trong tuyển chọn tập thơ Xuân Quỳnh ko thể bỏ lỡ được cửa nhà Sóng vô cùng thâm thúy và da diết. Tình cảm, tình yêu cùng cả tình thương lứa đôi được gói gọn chỉ cách “Song” thôi. Cùng nhau đọc lại đông đảo vần thơ “Sóng” của Xuân Quỳnh để cảm giác được không còn sự nhớ thương trong tình yêu chúng ta nhé

*

Sóng

Dữ dội và dịu êmỒn ào cùng lặng lẽSông không hiểu nhiều nổi mìnhSóng tìm thấy tận bể

Ôi con sóng ngày xưaVà bữa sau vẫn thếNỗi khát khao tình yêuBồi hồi trong ngực trẻ

Trước muôn trùng sóng bểEm suy nghĩ về anh, emEm nghĩ về về đại dương lớnTừ chỗ nào sóng lên?

Sóng bước đầu từ gióGió ban đầu từ đâu?Em cũng ngần ngừ nữaKhi nào ta yêu nhau

Con sóng bên dưới lòng sâuCon sóng xung quanh nướcÔi con sóng ghi nhớ bờNgày tối không ngủ đượcLòng em nhớ mang lại anhCả trong mơ còn thức

Dẫu xuôi về phương bắcDẫu ngược về phương namNơi như thế nào em cũng nghĩHướng về anh – một phương

Ở quanh đó kia đại dươngTrăm nghìn bé sóng đóCon làm sao chẳng cho tới bờDù muôn vời cách trở

Cuộc đời tuy nhiều năm thếNăm tháng vẫn đi quaNhư đại dương kia dẫu rộngMây vẫn bay về xa

Làm sao được rã raThành trăm con sóng nhỏGiữa biển to tình yêuĐể nghìn năm còn vỗ.

Trên đấy là những bài thơ Xuân Quỳnh, Xuân Diệu lãng mạn, lắng đọng da diết được chúng tôi tổng hòa hợp và chọn lọc gửi cho độc giả, mong muốn đã đem đến cho chúng ta những giây phút dễ chịu và thư giãn. Chúc các các bạn sẽ có được tình cảm trong cuộc sống đời thường này nhé