Làn nước non từ giếng kéo lên làm tôi thức giấc lại, quan sát xuống hai đầu gối đầy lá cỏ, thoang thoảng nơi đây hơi ấm của Lụa như còn đang đọng lại, bé cu mượt oặt ươn ướt hương thơm tinh khí cứ nồng lên dòng hơi lồn của Lụa. Kỳ lạ thật chỉ mới gần năm qua cơ mà Lụa đã bự nhanh thế, loại lồn hôm nay khác xưa các quá, ừ mà lại sao lồn nó to lớn thật, cứ nổi vồng lên múp như mẫu mu baba, ngần ngừ giờ nay Lụa đã nạp năng lượng cơm chưa, tía nó mà biết thì! Cơn sợ hãi nổi lên dẫu vậy bị cắt ngang khi giờ đồng hồ chị Tuyết gọi:
– Tình ơi, ăn cơm đi nhằm chị cọ bát.
Bạn đang xem: Truyện voz: sông quê mùa nước lũ chập1
Bữa cơm ăn xong, quan sát ra sân, trăng đầu tháng đã lên đỉnh ngọn cau, cách qua khoảng vườn chào cô Nga xong tôi ngồi xuống bên Duyên hỏi:
– bài xích gì thế?

Nghẹo đầu nó hỏi:
– Anh biết truyện gì không?
Cười cười tôi lắc đầu, nó kẻ:
– Ở lớp em thằng Tiến viết thư cho mình gái, bị cô bắt được bắt buộc làm kiểm điểm.
– À chuyện trẻ con.
Tôi hỏi lại:
– Em bao gồm viết thư mang lại ai chưa?
Duyên nói:
– Em không nên viết, em chỉ nhìn thôi là đủ.
Giải việc xong, tôi chưa chỉ nó ngay, góc nhìn liếc chú ý ra cái giường, mấy tháng nay tôi không qua ngủ, quan sát lại láng của Duyên đang in bên trên vách tường, đuôi tóc bồng lên như tai con thỏ. Ngọn đèn dầu được tôi chế thêm miếng thiếc từ lòng vỏ lon thiết lập trên cọng thép, dòng lớp xi mạ hắt ánh sáng bóng loáng loáng lên khuôn mặt nó hồng hào, như búp hoa đã hé nụ, đôi mắt đen láy với khuôn mặt đầy nét ngây thơ. Tiếng thanh hao cô Nga đã quét quanh đó sân giếng lào xào.
– Duyên ngồi lại phía trên anh chỉ.
Nó ngồi xích lại, tôi chỉ nó tập làm lại bài bác toán, nó à lên:
– Em biết phương pháp rồi.
Ngáp vặt, nó nói:
– sáng sủa mai em học tập tiếp.
Tôi giở thêm cuốn sách coi lại bài bác văn nó viết, gọi hết lời phê cô bảo viết gồm tâm hồn, ngoảnh sang lạ thật nó ngủ rồi, ừ để ngủ thật.
Nhưng mẫu ngủ của nó làm cho tôi đề xuất ngồi lặng bất động, đầu ngả lên thành ghế sofa, mẫu ghế mà lại hôm mưa bão tôi với cô Nga đã… khuôn ngực nhu nhú ra sẽ vồng lên, đề nghị rồi mười tư rồi hay sao ấy.
Trở mình chân nó co lên, môt chân phụ thuộc thành ghế, một chân dựa vào cái cạnh bàn, mẫu quần vải xoa ngắn rảnh trôi xuống có tác dụng hở ra một nửa chiếc mu trăng trắng.
Lấm tấm mạ non lơ phơ ánh lên như gai râu bắp.
Cơn gió từ cửa ngõ lùa vào chiếc mép quần dồn sâu không chỉ có thế lật qua lật lại, ẩn hiện nay thấp thoáng chiếc khe đỏ hồng ươn ướt, để cho cái ánh đèn ma tai ác cứ vô tình chiếu thẳng, có tác dụng tôi cứ run lên bần bật liếc vội ra bên ngoài sân, vực lên xoay vội chiếc đèn vặn nhỏ lại rồi đi ra mẫu võng nằm lặng suy nghĩ.
Tiếng dép cô Nga loẹt xoẹt mang lại gần, nhắm mắt tôi yên ổn lặng, tiếng cô cất lên:
– vừa mới qua đã ngủ cả rồi.
Vỗ bạo dạn làm Duyên ú ớ cô bảo:
– Vào giường không muỗi.
Loạng choạc nó phi vào buồng, tôi mơ màng nhắm mắt chìm đi.
Tâm hồn lãng đãng chấp chới giữa mơ với thực, chiếc tiếng thau chậu va lanh canh ngoài sân, giờ thở giờ rên của Lụa hồi về tối cứ vọng lên như kéo bễ, căng thẳng chìm đi trong vắng lặng, mơ màng.
Nhẹ nhẹ thoảng qua song môi như tất cả chị Hồng đang ôm chặt, loại hôn chợp chờn xa ngay gần phảng phất, hé góc nhìn sang bóng tối mờ mờ, dáng cô Nga đã đứng yên ổn bất động, tỉnh hẳn tôi nhè nhẹ gửi bàn tay ra, cô rứa lấy, bàn tay đuối lạnh, cơn gió lùa qua tôi thảnh thơi trở dậy, vực dậy bước ra lạng lẽ tay vào tay gắng chặt, khoan thai cô dựa mặt vào vai trái tôi khiến cho giọt nước mắt tuôn ra âm thầm lặng, yên tĩnh vòng tay tôi ôm cô thiệt chặt.
Lát sau giờ tôi bé dại nhẹ:
– Tình về cô nhé.
Không nói, cô gật đầu…
Tháng bốn trời nắng chang chang, phần nhiều thửa ruộng cầy sắp cạn, cá cua nổi lên nhiều, tôi thuộc Duyên từng trưa đi bắt, nồi canh cua đầy váng hương thơm ngào ngạt, lạ cầm cố khi loại mùi mỡ bụng sào váng cua nấu bếp lên chị Tuyết chạy ra sau công ty ói như say rượu, chị như sút hẳn, chẳng nạp năng lượng được gì, mấy quả mít non đầy lớp cám lấp chị nhai ngấu nghiến. Túi nhót tôi đem đến từ nhà đất của Tâm hôm cùng đám chúng ta đến bên nó, chị ăn uống đến trái cuối cùng, bà mẹ tôi, cô Nga cứ cười cợt như mở hội. Bà mẹ bảo:
– Công mẹ cắt thuốc có công dụng rồi.
Tôi như đang sinh sống với bao chổ chính giữa trạng phần chia cho chị Tuyết, nửa sẻ mang đến cô Nga, phần suy nghĩ cho Lụa và chị Hồng, mà lại lạ thay cái tác dụng thi tôi vẫn luôn là đứng nhất…
Cơn mưa rào mon năm trút xuống buổi chiều thứ bảy, chị Hồng cùng anh Lợi về ướt như chuột lột, sáng ra người mẹ khua cả nhà dậy sớm, rá cơm trắng rượu được bà mẹ dở ra, mẹ mang thêm rổ mận tim tím nạp năng lượng ngọt thanh, kèm thêm vị chát.
– anh chị ăn đi phân tách sâu bọ.
Cả Duyên, cô Nga, chị Hồng, chị Tuyết và anh Lợi thiệt đông đủ, mãi về sau lớn lên tôi mơi phát âm ý nghiã của ngày đầu năm đoan ngọ. Tiếng mẹ cất lên:
– Thằng Tình ra khảo mít đi chứ.
Tôi trèo lên cây mít mật già cạnh bờ giếng lựa chọn 1 cành ngồi yên thay vẻo, anh Lợi cầm cái vồ đập khu đất đập rất mạnh vào thân cây hỏi thần mít.
– trong năm này mày ra từng nào quả?
Duyên cướp lời.
– nhì mươi.
Tôi giả tiếng thần ồm ồm:
– Một… trăm.
Xem thêm: 4+ Cách Đuổi Ong Vò Vẽ - Cách Đuổi Ong Ra Khỏi Nhà An Toàn Hiệu Quả
Làm chị Hồng cười cợt ngặt nghẽo, khảo chấm dứt cây bao gồm anh Lợi bảo:
– mi với Duyên khảo mấy cây bé dại nhé.
Xuống vườn cửa bắc thang cho Duyên làm thần, tôi khảo tuy nhiên chỉ vỗ được hai cha cái thì tôi không nói lên lời được, bởi ngước đôi mắt lên, mẫu quần của thần mít đứng bên trên đang phủ ló loại khe hôm nọ, fan cứ lâng lâng hốt nhiên nghĩ, nhỏ bé Duyên mau to thật…
Chiều xuống anh Lợi chị Hồng về ban ngành sớm, sáng sủa mai sẵn sàng cho hội nghị, buộc trái mít to lớn vào xe cộ chị xong, tôi hỏi nhỏ: