So sánh bài xích thơ “Tây Tiến” với “Từ ấy”: cảm nhận về vẻ rất đẹp hình tượng tín đồ lính Tây Tiến (Quang Dũng) trong đoạn thơ: "Tây Tiến đoàn binh... Khúc độc hành". Trường đoản cú đó so sánh với người chiến sỹ cộng sản trong bài thơ "Từ ấy" của Tố Hữu. “Tây Tiến” với “Từ ấy” là hai chiến thắng thơ vượt trội cho phong cách của quang đãng Dũng với Tố Hữu. Thông qua đoạn thơ "Tây Tiến đoàn binh... Khúc độc hành" vào “Tây Tiến”, ta nhận thấy hai tác phẩm vừa khởi sắc chung lại vừa có nét riêng. Dưới đây là bài viết liên hệ hai tác phẩm thơ trên.Nhà thơ chú ý mây thấy gió, nhìn hai con mắt mà thấy trung khu hồn. Đôi đôi mắt quan sát cuộc sống của họ là 1 trong những tấm kính lọc thần diệu hơn bất cứ một nhiều loại máy móc hiện đại nào hết. Tín đồ nghệ sĩ là người khám phá ra sự bắt đầu mẻ, khai phá tầng sâu của vai trung phong hồn, len vào cụ thể từng kẽ lá nhằm cho ánh nắng lọt xuống trang giấy trung khu hồn thơ. Mỗi nhà thơ là 1 trong những sự không giống biệt, mỗi công trình lại là một trong nét trọng điểm hồn ở trong nhà thơ ấy. “Tây Tiến” chính là sự đề đạt hồn thơ quang Dũng, hồn hậu, phóng khoáng, tài hoa với lãng mạn. Cảm hứng chủ đạo của thành tựu là nỗi nhớ, nên vạn vật thiên nhiên và con người trong ý thơ luôn đậm đà cảm hứng hoài niệm của bạn chẳng lỡ rời xa. Khắc họa hiện tại thực gian khổ nhưng những người dân lính hiện hữu trong bài bác thơ lại chẳng bi thương mà chỉ thấy ý chí quyết tâm, tinh thần sáng sủa lãng mạn của những chàng trẻ trai đất thủ đô và một trọng điểm hồn biết vượt lên toàn bộ để làm tiếp lời xác minh lý tưởng. Vẻ đẹp của họ được thể hiện đặc trưng rõ qua đoạn thơ "Tây Tiến đoàn binh... Khúc độc hành". Nét xin xắn của họ còn khiến cho ta cửa hàng đến bóng dáng của các người chiến sỹ cộng sản trước tiên giác ngộ biện pháp mạng vào “Từ ấy” của Tố Hữu. Dưới đó là bài làm chi tiết cho đề bài cảm dấn về vẻ đẹp nhất hình tượng tín đồ lính Tây Tiến (Quang Dũng) trong khúc thơ: "Tây Tiến đoàn binh... Khúc độc hành". Tự đó so sánh với người chiến sĩ cộng sản trong bài bác thơ "Từ ấy" của Tố Hữu. Chúc các bạn thành công!


Bạn đang xem: Liên hệ khổ 3 tây tiến với từ ấy

*

Hai bài bác thơ Tây Tiên với Từ ấy có khá nhiều điểm tương đương để các chúng ta cũng có thể so sánh sự giống và khác nhau​


Xem thêm: Đánh Giá Xếp Loại Học Sinh Tiểu Học Mới Nhất, Cách Xếp Loại Học Sinh Tiểu Học Năm 2021

BÀI VIẾT SỐ 1 SO SÁNH nhị BÀI THƠ “TÂY TIẾN” VÀ “TỪ ẤY” NGẮN GỌN LỚP 12
Văn chương không bao dung cùng với lối mòn mà thế vào đó, nó kính trọng sự phá giải pháp độc đáo. Sáng tạo làm ra phóng cách nhà văn, cùng cũng làm cho anh gồm vị cố nhất định trong loại chảy văn học tập rộng lớn. Quang Dũng, đặc biệt với tác phẩm “Tây Tiến”, đó là một nét biệt lập như thế. Sự khác biệt ấy chính là trong ngòi bút khám phá vẻ đẹp nhất của bạn lính, đặc biệt qua đoạn thơ:“Tây Tiến đoàn binh ko mọc tócQuân xanh màu sắc lá dữ oai phong hùmMắt trừng nhờ cất hộ mộng qua biên giớiĐêm mơ thủ đô hà nội dáng kiều thơmRải rác biên thuỳ mồ viễn xứChiến ngôi trường đi chẳng tiếc đời xanhÁo bào nắm chiếu anh về đấtSông Mã gầm lên khúc độc hành”Hình hình ảnh người lính tạo cho ta liên tưởng đến bóng dáng của không ít người chiến sỹ cộng sản trong vật phẩm thơ “Từ ấy” của Tố Hữu. Tây Tiến là đơn vị chức năng quân đội ra đời năm 1947. Họ quan trọng đặc biệt ở chỗ đa số đoàn quân Tây Tiến là tuổi teen Hà Nội, trong đó có tương đối nhiều học sinh, sinh viên. Quang quẻ Dũng là đại nhóm trưởng của đoàn quân, gắn bó cùng với đoàn quân từ số đông ngày đầu. Chiến thắng “Tây Tiến” được viết năm 1948 ngơi nghỉ ngôi làng mạc Phù giữ Chanh, sau khi nhà thơ chuyển công tác sng đơn vị chức năng khác với rời xa đoàn quân của mình. Đoạn thơ trích sinh sống trên là đoạn thứ cha của tác phẩm, diễn đạt trực tiếp hình ảnh của những người dân lính Tây Tiến qua nỗi nhớ của một bạn đã xa. đại chiến nơi mặt trận gian khó, nên tầm dáng của bạn lính Tây Tiến cũng tiều tụy dẫu vậy lại không đánh mất đi tư thế oai nghiêm phong:“Tây Tiến đoàn binh ko mọc tócQuân xanh màu sắc lá dữ oai phong hùm”“Không mọc tóc”, “xanh màu lá”-nước domain authority xanh xao là do căn bệnh sốt lạnh rừng khiến nên. Họ pk nơi rừng thiêng nước độc, khó khăn là điều cần thiết tránh khỏi. Xong cảm xúc thơ không nặng về “bi” nghiêng rộng về “tráng”. “Không mọc tóc”, nhiều từ với đầy ý nghĩa sâu sắc chủ động. Fan lính như chủ động không mọc tóc chứ chưa hẳn vì bệnh. Quân “xanh màu lá” cũng rất có thể là lớp lá ngụy trang. Quân “xanh color lá” nhưng lại lại “dữ oai nghiêm hùm”. Bạn lính tồn tại trong tứ thế oách phong, ngang tàn như loài hùm nạm giữ sức mạnh tất thắng. Đi chiến đấu, mang theo niềm tin và hy vọng nên ở chúng ta sáng lên vẻ đẹp của những giấc mộng:“Mắt trừng gửi mộng qua biên giớiĐêm mơ hà thành dáng kiều thơm”Từ “mắt trừng” gợi ra dáng vẻ vẻ, tư thế oai nghiêm phong. “Mắt trừng giữ hộ mộng qua biên giới” là bọn họ đang mang trong mình giấc mộng lập công, mộng chiến thắng. Tín đồ lính bên cạnh đó mang hầu như nét tựa như những vị hero thiên cổ mài đao bên dưới ánh trăng mong mỏi ngày ra trận đánh thắng. Với mộng lập công thì ở chúng ta còn sáng sủa lên cơn mơ giai nhân: “Đêm mơ thủ đô dáng kiều thơm”. “Dáng kiều thơm” là dáng fan con gái, mơ thấy bóng dáng ấy là gần như anh bộ đội đang mơ về những cô nàng thủ đô, ghi nhớ về nơi mình sống với bóng hồng nhan quen thuộc. Có người cho đó là hình hình ảnh không tương xứng với thời đại, với không khí kungfu và yêu ước chiến đấu. Dẫu vậy tôi thì không nghĩ là như thế. Những người dân lính Tây Tiến, chúng ta là những chàng trai trẻ Hà Nội, chúng ta trẻ tuổi phải họ trẻ em lòng, cơn mơ giai nhân cũng là vấn đề dễ hiểu. Do vậy, cụ thể thơ ở đây không mang cảm hứng lãng mạn thoát li thực tại mà lại nó lại tăng lên tính chân thực cho bài bác thơ, cho những người đọc một cái nhìn vừa đủ và đúng mực hơn về những người lính Tây Tiến. Chiến tranh là nhức thương, dòng chết hình như là một điều chẳng thể tránh khỏi. Cảm giác lãng mạn như vẫn đạm hóa học hiện thực, quang quẻ Dũng cũng ko trốn tránh lúc viết về rất nhiều mất đuối ấy:“Rải rác biên cương mồ viễn xứ mặt trận đi chẳng tiếc đời xanh Áo bào thay chiếu, anh về đất Sông Mã gầm lên khúc độc hành”Cái chết xuất hiện như một lẽ tất yếu. Tự Hán Việt đã có nhà thơ sử dụng triệt để khiến cho không khí câu thơ trang nghiêm. Các xác bạn lính “rải rác”, vùi vội vàng dọc đường đã trở thành những mộ chí tôn nghiêm. Chính vì thế câu thơ có bi tuy vậy không bi lụy, là bi tráng, vẫn mang 1 khí vắt của khúc tráng ca hào hùng. Lời xác định lý tưởng: “Chiến ngôi trường đi chẳng tiếc đời xanh”. Bọn họ ra đi chẳng tiếc tx thanh xuân vì quãng thời hạn tuổi trẻ tươi đẹp ấy đã có hiến dâng cho một nghĩa cử và lý tưởng cao đẹp: mang lại hai chữ “tổ quốc”. Họ phát triển thành những trang hero hào sảng cất vang lời tuyên thệ vì chưng tổ quốc, và chiếc hào hùng ấy như cảm hóa cả ngoại thứ xung quanh: “Áo bào núm chiếu anh về đất”. “Áo bào”, thực ra chỉ là manh áo nâu đắp tạm phủ quanh cho tấm thân anh bớt lạnh buốt nơi khu đất sâu. Từ bỏ Hán Việt ở chỗ này lại được đơn vị thơ sử dụng khiến cho cái chết trở phải thiêng liêng và trang trọng. Hiện tại thực cực khổ được xuất hiện thêm nhưng không hoàn toàn chỉ có ai oán mà là cảm xúc bi tráng, mang đều nét của chinh phu tráng sĩ thời xưa. Sự thiêng liêng của cái chết còn như truyền nhiễm vào thiên nhiên, vào con sông Mã: “Sông Mã gầm lên khúc đọc hành”. Đó là giờ đồng hồ gầm bi đát trước sự ra đi của người lính. Vào “Từ ấy”, người chiến sĩ cộng sản tồn tại với niềm mê man lý tưởng mãnh liệt. Đảng là lý tưởng của họ, là tia nắng soi mặt đường chỉ lối cho bước tiến của họ, để họ biết công bằng, chân lý và lẽ phải. Người chiến sĩ ấy, từ khi giác ngộ tia nắng của Đảng, anh sẽ ý thức được rằng cuộc sống thường ngày và thơ ca gắn thêm bó cùng với nhau. Anh nguyện đem loại “tôi” của chính mình để gắn thêm bó, đoàn kết với mọi người, để mọi bạn thành anh em, thành gia đình máu thịt. Anh ý thức được rằng mình không hẳn cá thể bóc tách biệt nhưng là một phần của xã hội lao khổ, bị áp bức mà lại lại trẻ trung và tràn trề sức khỏe chiến đấu vày lí tưởng cao đẹp. Fan lính Tây Tiến và người đồng chí cộng sản trong “Từ ấy” phần đa hiện lên với nét xin xắn của lí tưởng bí quyết mạng sáng ngời thông qua bút pháp lãng mạn. Tuy vậy mỗi công ty thơ một khác, cùng hình tượng mà người ta khắc họa khởi sắc chung nhưng lại lại hết sức riêng. Người đồng chí cộng sản vào “Từ ấy” đắm đuối với lí tưởng, cất công bố ca của một trung tâm hồn new được giác ngộ biện pháp mạng, lắp bó mình với quần bọn chúng nhân dân. Còn người lính Tây Tiến với nét hùng mạnh của khúc tráng ca, tài năng hoa lãng mạn nhưng cũng đều có bi thương. Sự khác hoàn toàn xuất phạt từ phong cách nghệ thuật riêng biệt của mỗi đơn vị thơ. Với Tố Hữu, sẽ là trữ tình chính trị. Với quang quẻ Dũng, đó là hồn thơ trữ tình hồn hậu, phóng khoáng và tài hoa lãng mạn. Đoạn thơ thứ ba đã mang lại ta có một cái nhìn thẳng về những người lính chỗ chiến trường. Có bi thiết mất đuối nhưng gồm hề gì vì chưng họ sống cùng chiến đấu do lý tưởng, chúng ta được nâng đỡ bởi tâm hồn lãng mạn và giàu quyết tâm. Tín đồ lính ấy, và người chiến sỹ cộng sản trong “Từ ấy”, có lẽ rằng chẳng ai “nhớ mặt để tên” nhưng mà học thực sự đã làm nên đất nước Việt phái nam muôn đời. - QP -BÀI VIẾT SỐ 2 SO SÁNH nhị BÀI THƠ “TÂY TIẾN” VÀ “TỪ ẤY” ĐẦY ĐỦ xuất xắc NHẤTCho tới nay Tây tiến vẫn là 1 trong những đài thơ(Thi Sơn)đầy kỳ bí. Cái ma lực,cái âm hưởng của bài thơ Tây tiến…chưa ai phân tích và lý giải hết được.Phải chăng cái hay là vị lời thơ,ý thơ,hình tượng thơ nhiều nhạc điệu được cất trong một hồn thơ thật mớ lạ và độc đáo và rất sâu sắc ? Con tín đồ nồng hậu,nét bút tài hoa trong phương pháp sử dụng ngôn từ thơ cùng hình hình ảnh thơ đã tạo ra sự kiệt tác thơ Tây tiến. Cùng với Tây tiến,Quang Dũng gửi ta lấn sân vào một nhân loại đầy mùi thơm hoài niệm,của sự vọng tưởng diệu huyền.Với Tây tiến,Quang Dũng đang xây tượng đài về anh quân nhân Cụ hồ nước thời nội chiến 9 năm đầy đau buồn nhưng siêu đỗi hào hùng. Cùng phía bên trong dòng chảy văn học bí quyết Mạng, bài thơ từ bỏ ấy có nét tương đồng và có những dấu ấn riêng của Tố Hữu.Quang Dũng vốn là một trong những chiến sĩ của binh đoàn hành quân đến vùng rất tây của Tổ quốc, thấu hiểu thâm thúy cái đau khổ mà hào hùng của cuộc phòng chiến bảo đảm an toàn đất nước. Trong khoảng thời gian ngắn chia xa giữa đồng bào và chiến sĩ tại xóm Phù lưu lại Chanh, áng thơ Tây Tiến đã ra đời, ngấm đượm cái tình, cái quyến luyến của lòng người. Bao nặng nề khăn đau khổ cùng phút giây ấm nồng tình bè phái đều hiện về đậm nét trong thâm tâm trí nhà thơ, gợi những xúc cảm sâu sắc.Mở đầu đoạn thơ, thi sĩ đang khắc họa trước mắt bạn đọc chặng đừơng tiến quân đầy gian nan, thử thách của binh đoàn Tây Tiến trên những chặng đường nơi cực Tây của Tổ Quốc:“Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi! ghi nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi”Trong nỗi ghi nhớ nhung, hình ảnh đầu tiên hiện về trong tâm địa trí nhà thơ thuộc dòng sông Mã cùng rừng núi đại nghìn Tây Bắc. Nó không chỉ là một vùng đất mà bây giờ đã vươn lên là miền kí ức quan yếu nào quên, là add tìm về của nỗi nhớ. Tiếng gọi “Tây Tiến ơi” như lan rộng khắp ko gian, thời gian, giải hòa bao nỗi niềm lưu giữ thương. Đó là “nỗi nhớ chơi vơi”- một sáng chế ngôn từ rất dị của riêng quang quẻ Dũng. Với đơn vị thơ, nhớ Tây Tiến không dữ dội, cuộn lòng mà lại cứ mênh mang, tha thiết, ám ảnh dư âm. Nhưng giờ đây tất cả chỉ cần kỉ niệm bởi vì “Sông Mã xa rồi”- đó là sự việc ý thức của nhân thiết bị trữ tình về lúc này phũ phàng, tự khắc nghiệt, mà lại càng xa càng nhớ, nỗi lưu giữ cứ đong đầy, lưu lại bao dư ba. Nỗi nhớ mọi khi một hiện thị rõ qua kí ức qua dòng cảm hứng của đơn vị thơ.“Sài Khao sương đậy đoàn quân mỏi Mường Lát hoa về trong tối hơi Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm Heo hút rượu cồn mây, súng ngửi trời ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống đơn vị ai pha Luông mưa xa khơi”Chặng đường hành quân của lữ đoàn Tây Tiến hiển thị với muôn vàn khó khăn khăn, trắc trở, quang Dũng vô cùng tinh tế và sắc sảo khi áp dụng một loạt các tính từ bỏ láy “khúc khuỷu, thăm thẳm, hun hút” gợi tả độ cao, độc sâu dốc của đèo cao dốc đứng Tây Bắc. Họ buộc phải hành quân trong màn sương dày đặc che tắt thở tầm nhìn, nên vượt qua mọi dốc thẳng, đèo cao vực sâu hun hút. Tưởng như chỉ một chút ít sảy chân cũng hoàn toàn có thể khiến bất cứ ai cần trả giá bởi cả tính mạng. Những địa điểm “Sài Khao, Mường lát, pha Luông, Mường Hịch” tồn tại đầy new mẻ, không quen với hầu hết chàng trai Hà thành. Dẫu vậy những trở ngại ấy không khiến cho họ chùn bước. Ở đoạn thơ, ta vẫn bắt gặp chút phảng phất của một trọng điểm hồn lãng mạn, hào hoa. Giữa những đêm tiến quân gian khổ, những người lính Tây Tiến vẫn luôn lạc quan và lãng mạn một trong những suy tư liên tưởng về “đêm hơi”, “mưa xa khơi” đầy hóa học thơ của những chàng trai hà thành hào hoa. “Anh các bạn dãi dầu không cách nữa Gục lên súng mũ quên mất đời!”Câu thơ như tương khắc họa hình hình ảnh những đồng chí đã quá mệt mỏi, gục đầu mặt súng mũ. Đó có thể là khoảng thời gian ngắn nghỉ ngơi đơn lẻ của bạn lính sau thời gian mỏi mệt, dẫu vậy cũng rất có thể là khoảng thời gian rất ngắn hi sinh của rất nhiều chiến binh trong lữ đoàn Tây Tiến. Nói tới cái bi dẫu vậy Quang dũng ko gợi cảm hứng sầu thương, gớm rợn nhưng mà bừng lên chiếc ngang tàng trẻ trung và tràn đầy năng lượng của hóa học lính. Họ không gục xẻ bởi bom đạn quân thù mà đơn giản và dễ dàng là rời xa thực tại mờ ám để “bỏ quên đời”. Ở câu thơ tín đồ ta bắt gặp chút nào đó bất cần, ngông nghênh cơ mà đày tươi trẻ đặc trưng của những người lính bước vào trận chiến mà ta đã có lần thấy trong số những vần thơ của Phạm Tiến Duật:“Không bao gồm kính, ừ thì bao gồm bụi,Bụi phun tóc trắng như fan già”“Không tất cả kính, ừ thì ướt áoMưa tuôn, mưa xối như bên cạnh trời”(Bài thơ về tiểu team xe ko kính- Phạm Tiến Duật)Dù là thời như thế nào thì tinh thần kiên cường, lạc quan vẫn luôn luôn soi con đường chỉ lối cho lòng tin người chiến sĩ. Không những phải đối mặt với những khó khăn về địa hình mà tính mạng người quân nhân còn bị đe dọa bởi thú dữ đại ngàn:“Chiều chiều oai phong linh thác gầm thét Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người”Không gian “chiều chiều, tối đêm” gợi xúc cảm tối tăm, u mịch. Ở giữa không khí ấy -nơi binh đoàn Tây Tiến đóng quân sau ngày võ thuật ác liệt, vẫn luôn phủ quanh bởi giờ đồng hồ gào thét kinh hoàng và bước chân rình rập của cọp dữ. Chúng luôn luôn quanh luẩn quẩn đâu đây, đe dọa tính mạng của cục đội ta. Vượt lên trên những gian truân ấy, trung tâm hồn người lính Tây Tiến vẫn hứng về phần lớn mái nhà, phòng bếp lửa ấm nồng tình quân dân.“Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên sương Mai Châu mùa em thơm nếp xôi ‘’Không còn là tiếng call “nhớ ơi” mênh mông, tha thiết trên nữa, giờ đồng hồ đây, nỗi ghi nhớ Tây Tiến sẽ quặn thắt, dội ngược vào trung ương can nhân đồ trữ tình. Hiện về vào nỗi nhớ ấy là hình hình ảnh của các gian phòng bếp thơm hương thơm khói, Mai Châu dịu dàng và yên ấm lạ thường. Ở kia còn quan trọng hơn khi tất cả “em”. Thật cạnh tranh cắt nghĩa em ở đấy là ai, là cô gái Tây Bắc đằm thắm, là fan thương chờ đón nơi quê nhà hay là đồng bào dân tộc bản địa đang ngóng tin chiến thắng trận trở về. Mặc dù cho là ai thì đó cũng là 1 phần tâm hồn tín đồ lính, là hậu phương vững chắc cho họ an tâm ra trận, lưu giữ hòa bình, thống nhất đất nước.Tâm hồn những người dân lính trẻ luôn dội ngược đầy đủ âm vang của đêm hội lễ hội tưng bừng nơi mảnh đất Tây Bắc.“Doanh trại bừng lên hội hoa chúc Kìa em xiêm áo tự khi nào Khèn lên man điệu nàng e ấp Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ”Đối với tất cả người, đây có thể chỉ là một trong đêm liên hoan tiệc tùng bình thường, vui vẻ, tuy vậy với Quang Dũng nó còn khắc sâu ý nghĩa sâu sắc hơn thế. Nó là 1 vùng kí ức cấp thiết nào quên, là thời hạn quý giá kết nối tình quân dân, tiếp thêm sức khỏe cho đoàn quân ra trận. Đêm tiệc tùng, lễ hội ấy nhộn nhịp, sống động với đuốc hoa, lửa trại, hầu như tấm áo điệu nhảy hấp dẫn lòng người. Có một chữ “bừng” cũng đủ làm cho tươi sáng, thổi lên ngọn lửa thú vui trong lòng những chiến sỹ xa quê. Họ rời xa quê nhà vì nghĩa lớn, được đón rước bằng toàn bộ tình thương, lòng hết dạ của đồng bào Tây Bắc. Trong không khí ấy, hình hình ảnh “em” một đợt tiếp nhữa xuất hiện. Chắc hẳn rằng đây là những nàng thơ tây-bắc dịu dàng, mặn mà trong xiêm áo dân tộc, múa điệu truyền thống, khơi nguồn thi hứng cho bao trọng tâm hồn nghệ sĩ. Tấm lòng những người dân lính nóng áp, lửng lơ cất cánh lên cùng làn khói, xây đề xuất bao viễn tưởng tươi đẹp. Đọc mang lại đây, giới hạn như haonf toàn không thể có chút không khí của bom cất cánh đạn nổ, họ đang sống một trong những giờ phút tươi đẹp nhất của đời mình. Cái tàn khốc của chiến tranh đã đầu sản phẩm trước loại lãng mạn của lòng người.Để rồi, sau những tích tắc vui tươi, bọn họ lại chìm sâu vào suy tứ sâu lắng lúc đứng trước cái mênh mông của sông nước Tây Bắc.“Người đi Châu Mộc chiều sương ấy có thấy hồn vệ sinh nẻo bến bờ gồm nhớ dáng bạn trên độc mộc Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa”Khung cảnh hiện lên nhuốm màu sắc ảm đạm, từ thời hạn của giờ chiều tà đến không gian mênh mông mà đơn côi của sông nước. Giữa cái rộng lớn, bất tận của khu đất trời chỉ hiện lên tốt nhất hình ảnh con tín đồ trên chiếc thuyền độc mộc. Thật nhỏ tuổi bé, thật cô đơn và ai oán thương biết mấy. Trên dòng nước chỉ hiu hiu cánh hoa mơn man theo làn nước, lổng chổng mấy nhánh vệ sinh trước gió. được coi là dòng nước hốt nhiên ngột chậm chạp hay lòng tín đồ bỗng sâu lắng, đìu hiu hiu hơn? Là cái bi đát của cảnh ngấm vào lòng bạn hay nỗi bi thảm của người nhuốm color lên cảnh? Nguyễn Du từng nói quả ko sai: “Người buồn cảnh bao gồm vui đâu bao giờ?”. Đứng trước cái sông Tây Bắc, hợp lý người lính nghĩ về mẫu sông quê hương, nghĩ về nhịp sống khu vực quê nhà, nhưng phảng phất niềm mến nỗi lưu giữ tha thiết. Những người lính ra trận không chỉ với tâm huyết tuổi trẻ, tình yêu nước nhà mà còn chất đựng bao nỗi nhớ, lòng mong ngóng khu vực quê nhà. Họ tươi trẻ nhưng cũng đầy chiêm nghiệm sâu lắng. Bước sang hồ hết đoạn thơ tiếp theo, cái khốc liệt, dữ dội cùng vẻ đẹp bi quan của tín đồ lính Tây Tiến được quang quẻ Dũng xung khắc họa rõ nét.“Tây Tiến đoàn binh ko mọc tóc Quân xanh màu lá dữ oai phong hùm”Nhà thơ đã khéo léo sử dụng lối nói sút nói né khi diễn tả về đời sống củ người lính Tây Tiến. Họ phải đương đầu với căn bệnh sốt rét mướt rừng, khiến da xanh tái, tóc không thể mọc. Hình ảnh này gợi ta ghi nhớ về số đông dòng thơ của chủ yếu Hữu trong “Đồng chí”:“Anh cùng với tôi biết từng đợt ớn lạnhRét run fan vầng trán ướt mồ hôi”Căn dịch sốt lạnh lẽo rừng như mối doạ dọa nguy hiểm đến tín đồ chiến sĩ, khiến cho họ mệt mỏi mỏi, hao hụt cả về thể xác lẫn tinh thần. Tuy thế viết về hiện nay ấy, đơn vị thơ vẫn ánh lên tia sáng của niềm lạc quan, mạnh khỏe mẽ. Những trở ngại về trả cảnh, mắc bệnh ấy ko thể khiến cho họ chùn bứơc, ko dập tắt được ngọn lửa căm thù giặc đã hừng hực cháy.“Mắt trừng gửi mộng qua biên cương Đêm mơ tp. Hà nội dáng kiều thơm”Dù vào trường phù hợp nào, vai trung phong hồn chúng ta vẫn lửng lơ bay theo tiếng hotline của khát vọng, của sự việc lãng mạn trẻ con trung. Niềm tin người lính luôn luôn hừng hực, cháy bùng khí thế, luôn không kết thúc mơ về cơn mơ chiến công, cơn mơ lập lại hòa bình, thống nhất mang lại đất nước. Với điểm tựa cho từng khát vọng ấy luôn hiện hình hình ảnh người con gái nơi thành phố hà nội dấu yêu. Những đồng chí của lữ đoàn Tây Tiến các xuất thân từ bỏ Hà Nội- hà thành hoa lệ, ấy vậy mà người ta gạt bỏ mọi mối riêng tư đặt lên trên đừơng cứu vớt nước. Giắt trong thâm tâm vẫn lưu lốt hình láng quê bên cùng những người dân thân yêu. Họ chính là động lực cách mạng cho mỗi cuộc phòng chiến.Những nặng nề khăn, mất mát liên tục được xuất hiện thêm trước mắt bạn đọc. Loại bi một lần tiếp nữa tạo dư ba.“Rải rác biên cương mồ viễn xứ mặt trận đi chẳng tiếc nuối đời xanh Áo bào cố gắng chiếu, anh về đất Sông Mã gầm lên khúc độc hành”Những chiến binh Tây Tiến rất nhiều là phần đông chàng trai trẻ, rời khỏi giảng đường, rời xa những tham vọng tuổi trẻ bỏ trên đường đi cứu vãn nước. Bước vào trận chiến, không có ai chắc còn hay mất, đa số họ vẫn nhất quyết cất bước ra đi, và chắc rằng không ít người đã chầu trời nơi xứ người. Họ nằm xuống giữa mảnh đất xa lạ, mà lại đó là sự việc hi sinh đáng quý cho 1 điều thân quen và cao cả- đất nước. Không cất niệm, an táng, tất cả những gì theo họ ngay khi nằm xuống cũng chỉ gồm manh chiếu cuốn vội của không ít đồng team cùng thông thường lý tưởng. Bọn họ đắp lẫn nhau manh chiếu nhỏ, cũng chính là đắp lẫn nhau tình thương, lời chia tuỳ thuộc thành nhất. “Anh về đất”-ba chữ nghe thật giản dị và đơn giản và thân quen. Bọn họ không chết, chúng ta chỉ đang trở lại với khu đất mẹ, với địa điểm đã sinh thành lắp bó với cuộc đời mình nhưng mà thôi. Loại sông Mã dữ dội đón tiếp họ, với cũng chính sông Mã cuồn cuộn tiễn chúng ta đi. “Sông Mã gầm lên khúc độc hành”. Cả thanh xuân họ đã cống hiến cho đất nước, vì thế khi trở về với khu đất mẹ, bọn họ cũng bước tiến trong tư thế hiên ngang giữa khúc độc hành của đại ngàn Tây Bắc. Đoạn thơ không hề bi nhưng tác sâu chữ hùng, hùng vĩ, hùng tráng mang lại lạ lùng.“Tây Tiến người đi ko hẹn mong Đường lên thăm thẳm một li biệt Ai lên Tây Tiến mùa xuân ấy Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi”Khép lại bài bác thơ là lời hứa hẹn, lời mong muốn được trở lại mảnh đất tây-bắc củ nhân trang bị trữ tình giỏi cũng chính là Quang Dũng. Dù là xa xôi cách trở nhưng đó là nơi giữ dấu 1 thời thanh xuân vang dội, là nơi lưu giữ cả 1 phần tâm hồn mỗi người lính. Hợp lý bởi vậy mà cho dù cho có xa rồi thì trung khu hồn vẫn gắn thêm bó vị trí đây.Và đặt Tây Tiến ở kề bên Từ ấy của Tố Hữu- tác phẩm lưu lại bước ngoặt trong cuộc sống và sự nghiệp đơn vị thơ đứng vào sản phẩm ngũ những người dân Cách Mạng chiến đấu do lí tưởng chung, cả hai bài xích thơ đều biểu hiện cái tôi tràn đầy cảm xúc hướng tới rất nhiều điều xuất sắc đẹp cao thâm của thời đại. Hình như ở Tây Tiến ta thấy mẫu lãng mạn của một cái tôi tài tình hòa quyện cùng tinh thần bi thảm hào hùng của người binh sĩ trong binh đoàn Tây Tiến. Quang đãng Dũng đã từng qua biết bao đèo cao núi dốc với hầu hết khó khăn đau đớn cùng phần đông kỉ niệm lãng mạn ấm tình quân dân từ đó thổi vào gần như câu thơ phần đông kí ức của miền nhớ nhung vô tận . Còn từ bỏ ấy ta lại thấy hình ảnh người bạn teen hân hoan vui háo hức khi kiếm được “mặt trời chân lí” với tinh thần và mong muốn vào sau này vào Đảng vào bác và trung khu hồn máu nóng muốn kết nối mình vào xã hội trong rất nhiều câu thơ “Tôi buộc lòng tôi với đa số người…Gần gũi nhau thêm táo bạo khối đời.” Hai bài bác thơ có không ít nét riêng lân cận điểm bình thường là bởi hoàn cảnh ra đời khác biệt và phong cách hai bên thơ khác biệt với những xúc cảm suy tư khác biệt được giữ hộ gắm trong bài thơ.Trần Lê Văn từng dìm xét: “Tây Tiến là người con đầu lòng tráng kiện và hào hoa vào đời thơ quang Dũng.” thật vậy, bài xích thơ chính là khúc tráng ca vừa hào hùng,vừa lãng mạn. Sâu lắng. Qua đó, bạn đọc phát hiện cái tài trong văn pháp và mẫu tình nồng nàn, đằm thắm của thi sĩ giành riêng cho quê hương, khu đất nước.-Mai Ánh-