Đề bài: Diễn xuôi bài thơ "Đồng chí" theo lời tác giả

Bài làm


Tôi là bao gồm Hữu sinh năm 1926,tôi có mặt và lớn lên trong thời đất nước phải đối mặt với chiến tranh khốc liệt, tôi đã từng chứng kiến cảnh người dân quê tôi bị giặc áp bực bốc lột, từng chứng kiến cảnh đói khổ thiếu thốn của họ và cũng từng chứng kiến những giọt nước mắt của mẹ tôi khi ba nằm xuống để bảo vệ quê hương, cảnh cạnh tranh nhọc lúc mẹ phải một bản thân nuôi tôi khôn lớn với từ đó cùng với lòng yêu nước tôi quyết định thâm nhập vào chiến đấu vào chiến dịch Việt Bắc năm 1947.

Bạn đang xem: Diễn xuôi bài thơ đồng chí

*

Rời gia đình, rời quê hương để đi theo tiếng gọi của trái tim tuổi trẻ, bao gồm lẽ, những người bộ đội khác cũng giống như tôi, cũng đang bỡ ngỡ, cũng đang thấy mọi thứ đều xa lạ. Dù là cùng bình thường một tiểu đội nhưng chẳng ai nói chuyện với ai, quan sát vào ánh mắt của nhau thì đều thấy được sự muốn làm cho quen nhưng tất cả lẽ còn ngại. Một hôm, tôi trằn trọc cạnh tranh ngủ vày nhớ mẹ già, nhìn ra phía bên ngoài tôi thấy có bóng người đang ngồi với dáng vẻ vẻ suy tư, tôi thầm nghĩ “chắc là người vào đội cũng đang nhớ đơn vị và khó ngủ như tôi” buộc phải tôi ra làm quen.Tôi bước nhè nhẹ để anh khỏi giật mình cũng như để ko đánh thức những bạn bè khác.Từ từ ngồi xuống rồi tôi hỏi với giọng quan tâm:

– Anh cũng nặng nề ngủ hả?

Anh trầm ngâm, ngước chú ý lên ánh trăng sáng đang lẻ loi giữa bầu trời đen, rồi anh nói với giọng buồn lắm:

– Anh gồm vợ chưa? Tôi thì rồi – mới cưới. Anh thấy ánh trăng tê không, vợ tôi đẹp như ánh trăng đó…

Thì ra anh nặng nề ngủ vày nhớ vợ…Tôi nghe qua sao nhưng xót xa quá, rồi tôi đáp:

– Tôi chưa gồm vợ, cũng chưa có một mảnh tình vắt vai anh à, tất cả lẽ do vậy mà tôi ko thể hiểu được cảm giác hiện tại của anh, nhưng tôi còn mẹ già – người phụ nữ đã hy sinh cả cuộc đời vị tôi.

Anh im lặng không nói gì, không khí cũng lặng đi, thậm chí chẳng nghe một tiếng thở làm sao của cả hai, tất cả lẽ … cổ họng công ty chúng tôi đều đang nghẹn ứ những nỗi nhớ nhung… Rồi tôi cũng chợt nhận ra công ty chúng tôi nói chuyện đã được một lúc nhưng vẫn chưa biết tên nhau, để góp anh, giúp tôi vơi đi nỗi nhớ nhà, tôi hỏi bằng giọng phấn chấn hơn:

– Nãy giờ nói chuyện mà lại tôi vẫn chưa biết tên anh?

Sau khi đã trung khu sự được đôi chút, vai trung phong trạng đã ổn hơn, anh vui vẻ đáp:

– Tôi tên Lập-Lập trong độc lập, còn anh?

– Tôi thương hiệu Hữu-Hữu trong bằng hữu

– Thế quê anh ở đâu?

– Tôi là một người bé Hà Tĩnh cùng quê tôi thì nghèo lắm anh à, là một vùng đất cày lên sỏi đá với những bé người chân lắm tay bùn, suốt đời chỉ biết buôn bán mặt cho đất, chào bán lưng cho trời, cực nhọc khăn vất vả trăm bề, nhưng đáng quý là giàu tình nghĩa, nhiều yêu thương, từng nào đó thôi cũng đủ khiến chúng tôi thấy ấm lòng cho dù những bữa con bao gồm đạm bạc, mặc dù những công việc bao gồm gian lao …

Khi nghe tôi giới thiệu về quê bản thân anh cũng ko ngần ngại:

– Quê tôi cũng tất cả hơn gì đâu, cũng nghèo, là một vùng đất nhiễm mặn ở ven biển, một vùng đất phèn, một vùng đất xấu, với cũng giống như người dân quê anh, người dân quê tôi cũng vất vả nhưng cũng luôn tràn ngập niềm vui bởi tình nghĩa xóm giềng, tình thương giữa những con người với nhau…

Tôi nghe nhưng cũng thấy chạnh lòng, thế là cửa hàng chúng tôi tâm sự trò chuyện với nhau cả đêm. Dưới ánh trăng mỹ miều kia, trong tiếng thở của đêm, gió cùng cây rừng, tiếng của côn trùng, shop chúng tôi cảm nhận được chiếc lạnh lúc cơn gió vô tình chạm vào da, lạ thật, “lạnh nhưng ko lạnh” có lẽ…hơi ấm từ sự đồng cảm của công ty chúng tôi đã biến lạnh thành ko lạnh mất rồi…Thì ra cửa hàng chúng tôi lại gồm điểm phổ biến như thế, thì ra chúng tôi đều xuất thân là những người dân cày nghèo khó, đều gồm chung “một trái tim nhiệt huyết của tuổi trẻ thuộc một tình cảm quê hương đất nước đang rạo rực”, nếu không yêu nước thì tôi cùng anh đã ko bỏ lại mẹ già với người vợ trẻ, cũng từ điểm thông thường đó, cũng từ buổi trung tâm sự đó mà lại anh với tôi từ xa lạ chẳng hẹn rồi quen nhau. Cùng cũng từ lòng yêu thương nước ấy shop chúng tôi có phổ biến nhiệm vụ, chung lý tưởng với cả mục đích chiến đấu – là đem về những chiến thắng vẻ vang đến quê hương, đem lại độc lập tự vì cho đất nước với đem lại cuộc sống ấm no hạnh phúc mang đến nhân dân. Ngày còn ở quê cuộc sống đã nặng nề khăn thiếu thốn biết dường nào, thế nhưng ni đi chiến đấu tôi mới biết là nó còn khó khăn khăn thiếu thốn hơn gấp trăm, gấp nghìn lần. Những tấm chăn ko dày, không khỏi lặn, nhưng nói đúng chuẩn thì nó chỉ đơn giản là những mảnh vải nhỏ được khâu ghép lại thành mảnh vải khổng lồ từ bàn tay khôn khéo của người dân thuộc sự quý mến thân thương của họ, cần dù không đẹp, ko dày nhưng nó có tác dụng ấm lòng những người bộ đội chúng tôi.

Xem thêm: Chồng Canh Ngọ 1990 Vợ Tuổi Tỵ Chồng Tuổi Ngọ Có Hợp Nhau Không ?

Khi màn đêm buông xuống, tôi với anh nằm cạnh nhau chỉ vào một chiếc chăn mỏng, thỉnh thoảng lại tất cả vài cơn gió nhỏ luồng vào vào chăn, mẫu lạnh xé da xé thịt, cửa hàng chúng tôi choàng tay ôm nhau, truyền hơi ấm đến nhau, rồi thủ thỉ vào tai nhau trung khu sự để mong muốn xua đi cái lạnh cơ người. Từ thời buổi này qua ngày nọ, đêm này qua đêm nọ chúng tôi đều bình thường một chiếc chăn rồi trở thành tri kỉ của nhau từ dịp nào không tuyệt biết? cùng trong những đêm lạnh đó, tôi nhận ra tình đồng chí của chúng tôi là một tình cảm cao đẹp và thiêng liêng bởi nó là sự kết tinh của tình bạn, tình người cùng tình anh em…Và cũng chính tình đồng chí đó đã giúp công ty chúng tôi vượt qua loại lạnh của những đêm trường.