Không khí vào căn phòng rứa đồ nhỏ dại hẹp trong khi đã bị đông cứng, ngừng hoạt động Trịnh Thư Ý, khiến cô không thốt nổi đề nghị lời.Không phải là vì cô không có gì nhằm nói, nhưng mà là do… quan tiền Tế đang đi sang trọng đây.Khu nạm đồ này bao gồm bảy, tám phòng vậy đồ nhỏ dại bên trong, không khép kín, chỉ ngăn cách bởi một tờ màn cửa ngõ dài chưa tới mét bảy.Quan Tế đứng mặt ngoài, vừa lướt ánh mắt là đã thấy đầu của Thời Yến, tuy nhiên lại không thấy Trịnh Thư Ý đã biết thành màn cửa bít khuất.“Cậu kết thúc chưa?”Quan Tế đứng bên ngoài, chỉ biện pháp một tấm tấm che cửa.Trịnh Thư Ý cảm giác hô hấp cũng nặng nề khăn, ngay cả thở cũng không đủ can đảm thở mạnh.Đại não không kịp phân tích, cô nín thở lại theo bản năng, không đủ can đảm lên tiếng, không dám để fan đứng kế bên phát hiện ra mình.Tựa như hai người đang dấm dúi gian díu cùng nhau vậy.“Chưa xong.” Thời Yến xoay đầu nhìn quan Tế, “Cậu ăn năn cái gì hả?”Trịnh Thư Ý dán gần cạnh vào lồng ngực anh, anh vừa cất tiếng là cô liền cảm thấy được sự rung rượu cồn ở ngay lập tức trước ngực anh.Một giây sau đó, Trịnh Thư Ý cũng có cảm giác tê dại cực nhọc hiểu.Quan Tế đã định nói tiếp, cất cách về phía mặt này.Ở mặt kia, tất Nhược San đã cố gắng đồ bảo lãnh đi ra.Cô bước tới, chú ý một vòng quanh chống rồi nói, “Anh quan lại à, mẫu dây sống lưng này bị sao thế? Tôi ko thắt được.”Tất Nhược San vừa nghịch sợi dây sống lưng vừa trở về phía mặt này, quan tiền Tế không nghĩ ngợi nhiều, mau lẹ đi sang trọng thắt dây sống lưng giúp cô ấy.Nửa phút sau, quan Tế vẫn thắt xong, nhưng vì bị chuyện này xen ngang cần anh ta cũng lãng quên đi chuyện vừa nãy, chỉ ngửng đầu nói với Thời Yến, “Cậu cấp tốc lên đấy.”Nói xong, định ra đi thì lại lưu giữ ra, anh ta chuyển mắt tìm xung quanh, “Cô Trịnh đâu rồi?”“Cứ kệ nó đi.” tất Nhược San cất giọng, “Con bé dại này vụng về lắm, bọn họ đi ra phía bên ngoài chờ thôi.”Quan Tế không nghĩ gì nhiều, gật đầu đồng ý đồng ý.Lúc đi qua phòng cố gắng đồ nhỏ dại này, ngón tay vớ Nhược San sượt qua tấm màn, vờ như lơ đãng nhìn sang, đúng vào khi bắt gặp ánh mắt của Thời Yến. Nhưng thiếu hiểu biết sao cô ấy lại cảm thấy chột dạ, quay đầu bước nhanh đi ra ngoài.Đến lúc tiếng bước đi của hai người kia bặt tăm trong căn phòng, Trịnh Thư Ý vẫn tồn tại đang căng thẳng đứng không cử động trong bốn thế cũ.Thời Yến cúi đầu, loại cằm lướt gần cạnh lại ngay sát mặt cô, cụp ánh mắt cô, “Nói chuyện đi.”Đương nhiên Trịnh Thư Ý không nói được lời nào, không chịu đựng nhúc nhích nhưng mà cứ nhìn chăm bẳm tấm ván gỗ trước mặt, tay thì cố chặt góc áo.Cổ hai bạn sát lại gần nhau, khiến cho hơi thở cũng vấn vít xen kẹt vào nhau.Trịnh Thư Ý rất có thể cảm nhận được hơi thở của anh, vậy thì anh nhất mực cũng hoàn toàn có thể cảm nhận thấy nhịp thở của cô.Đã như vậy thì Trịnh Thư Ý lười phải giằng co.Cô quay đầu sang một bên sang chỗ khác, tránh ánh nhìn của Thời Yến. “Thế anh gồm cho ngủ không?”Cô ngừng một lát rồi nói tiếp, “Ngủ rồi có chịu trách nhiệm không?”Loading...Hai giây sau đó đó là hai giây nhiều năm nhất cô trải đời qua trong đời này.Cô có thể thốt lên rất nhiều lời này đều là vì Thời Yến bức cô mang đến độ phá đổ vỡ phòng tuyến tâm lý của mình.Còn anh lại cứ lạnh nhạt nhìn cô, đưa ánh nhìn ngạo mạn quan sát vẻ phương diện của cô.Một cơ hội sau, Trịnh Thư Ý không sở hữu và nhận được câu vấn đáp của anh, trái lại anh lại chuyển tay trái lên, khẽ véo lên khía cạnh cô.Sau đó, anh buông tay, xoay người bước ra ngoài.Hành rượu cồn này của anh khiến cho Trịnh Thư Ý ngẩn người, đứng đực ra vào phòng cụ đồ một buổi trời.Rốt cuộc là anh tất cả ý gì hả?!…Trịnh Thư Ý dềnh dàng chỉnh trang lại một hồi, lúc thoát khỏi phòng vắt đồ, vớ Nhược San vẫn vui vẻ cưỡi một chú ngựa nhỏ màu nâu, cô ấy nở thú vui thích thú, y như đã bỏ quên mình còn một người ai đang nằm trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.Trịnh Thư Ý nhìn sang bên cạnh, nhị người bầy ông xa lạ kia vẫn vẫn ngồi cách đây không xa, không có ý định đi lịch sự đây.Còn Thời Yến, anh đang đứng cạnh một chú ngựa.Trời đông nóng áp, đồng cỏ bát ngát xanh, tín đồ còn rắn rỏi hơn cả ngựa. Anh chỉ đứng kia thôi cũng biến đổi một bức ảnh vô thuộc bắt mắt.Nhưng Trịnh Thư Ý vừa nhớ đến đợt nạp năng lượng hành lần trước, cô lẳng lặng dời ánh mắt về phía quan Tế.Quan Tế đang nói chuyện với tất Nhược San, thấy Trịnh Thư Ý đi ra thì vẫy tay với một bạn ở trong chuồng ngựa, buông lỏng dây cương, tiếp đến đi về phía Trịnh Thư Ý.Tất Nhược San chú ý sang, lần khần cô ấy nói gì với quan tiền Tế mà giữ luôn người ở mặt đó.Sau đó, tất Nhược San hất cằm với Trịnh Thư Ý, dùng ánh nhìn chỉ tất cả hai tín đồ mới hiểu để truyền tin.Trịnh Thư Ý yên lặng lắc đầu.Cô không hiểu, cô không thích hiểu gì hết.Đang suy nghĩ, do dự từ cơ hội nào Thời Yến đã dắt con ngữa thong dong đi đến ở bên cạnh cô.“Lên con ngữa đi.”Trịnh Thư Ý, “…”Cô chú ý Thời Yến, nở thú vui gượng gạo, lùi sau đây một bước.“Không được, em mang đến đây đợi gió chút thôi, chứ không muốn cưỡi ngựa.”Thời Yến gật đầu, “Tự em lên hay nhằm tôi giúp?”“…”Đùi cô lại tự nhiên nhói đau.Khóe môi Trịnh Thư Ý giần giật, cô chứa giọng khô khốc hỏi anh, “Không còn lựa chọn bình thường khác à?”Trong thời điểm nhất thời, Thời Yến không hiểu ý cô là gì.Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Trịnh Thư Ý cảm giác vô cùng hối hận, lập tức nói tiếp, “Thế thì anh ôm em đi, em mong mỏi kiểu ôm công chúa ấy.”Dưới tia nắng như thiêu như đốt, cặp mắt kính thế ngang sống mũi của Thời Yến khẽ lóe sáng, Trịnh Thư Ý không quan sát thấy góc nhìn của anh.Nhưng cô lại thấy được anh nở nụ cười.Ánh nắng kim cương rực chiếu lên gọng kính, khiến cho nụ cười cợt này càng thêm chói mắt.Thời Yến chưa hẳn là tín đồ thích cười.Quen biết anh bao lâu nay, số lần cô nhìn thấy anh cười chỉ đếm trêи đầu ngón tay.Anh hốt nhiên thế này, trong lòng Trịnh Thư Ý trở phải run rẩy.Thấy anh đi cho đây thật, Trịnh Thư Ý đi lượn một vòng, tự bản thân giẫm lên bàn đánh đấm rồi leo lên sườn lưng ngựa.Khi cô vừa nạm chắc dây cương, sau sườn lưng bỗng chốc trầm xuống, tương đối thở trực thuộc về Thời Yến lại ập đến.Trịnh Thư Ý hoàn toàn không hề bất ngờ khi Thời Yến cưỡi và một con con ngữa với cô, quan sát vẻ khía cạnh vừa nãy của anh, trông cũng rất giống tín đồ ở dưới đất dắt con ngữa cho cô.Nhưng anh từ bây giờ rất bầy ông, thong dong cưỡi ngựa, lững thửng rải bước bên hàng rào, biện pháp nhóm người Quan Tế một khoảng tầm cỡ trăm mét.Thỉnh thoảng tất cả vài ngọn gió có theo mùi hương cỏ thơm thổi tới, khẽ vuốt mái tóc của Trịnh Thư Ý, rồi lướt dịu trêи gương mặt Thời Yến.Bọn chúng ta như vẫn tản bộ, ngay cả hô hấp cũng bị nhẹ nhàng.Qua một lát sau, trong lúc Trịnh Thư Ý nghĩ về rằng thời gian cứ mãi yên bình như thế, thì bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng nói của anh.“Sau này em chớ tùy nhân thể nói mấy câu như vậy nữa.”Trịnh Thư Ý, “Dạ?”“Tôi chưa hẳn là Liễu Hạ Huệ.”“…”…Chạng vạng, Trịnh Thư Ý tiễn tất Nhược San cho tận cửa chất vấn an ninh.Trước lúc đi, tất Nhược San vẫn tận tình dặn dò cô, “Đừng quên đông đảo gì tao nói đấy, bình tĩnh, đề nghị bình tĩnh tất cả biết không? Thả dây dài câu cá lớn.”Trịnh Thư Ý luôn miệng đáp “Biết rồi, biết rồi”, nôn nả đuổi cô đi vào cửa an ninh.Sắc trời sụp tối, cầm chiều cuồn cuộn ngơi nghỉ phía chân trời, sảnh sân bay tấp nập fan đến bạn đi, vội hối hả vàng.Mấy ngày ngủ chớp mắt vẫn trôi qua, Trịnh Thư Ý một mình trở về nhà, tắm rửa, dọn dẹp sơ lại căn phòng, trời vừa sáng sủa lại ban đầu một ngày thao tác mới.Mọi bạn quay về thao tác với gương mặt bơ phờ, tương tự như vẫn không lấy lại lòng tin sau kỳ nghỉ.Sau bữa trưa, Trịnh Thư Ý định ở lên bàn đánh một giấc, hứa hẹn Vũ Linh đi ngang qua bàn làm việc của cô, bỗng công bố hỏi, “Thư Ý, cô bao gồm về Vụ Thành ăn uống Tết không?”Trịnh Thư Ý ngấc đầu, ánh mắt mang theo chút dự phòng xen lẫn sự hoang mang, “Không về.”“Ồ?” hứa hẹn Vũ Linh hỏi tiếp, “Sao thế?”Trịnh Thư Ý, “Vì tôi không phải là fan Vụ Thành.”“…”Hứa Vũ Linh xấu hổ cười cợt cười, tuy thế vẫn không chuyển đổi sắc mặt cơ mà nói tiếp, “Hóa ra là vì tôi lầm, chưa hẳn Vụ Thành là chỗ sinh ra đa số người đẹp tuyệt sao? tôi cứ tưởng cô là người Vụ Thành ấy chứ.”Nói xong, cô ta thay ly tránh đi.Một loạt hành vi này khiến cho Khổng phái mạnh ngồi cạnh bên cũng hết hồn.“Cô ta nói nhiều như thế chỉ nhằm khen cô thôi à?”Mọi fan chẳng ai biết dạo vừa mới đây Hứa Vũ Linh bị gì, cơ mà mấy lời này của cô ấy đã nói Trịnh Thư Ý với Khổng nam một chuyện.Năm nay Tết mang đến sớm, chỉ còn khoảng hai mươi ngày nữa là đã đến Tết âm kế hoạch rồi.Trịnh Thư Ý rối rít lấy điện thoại thông minh ra bình chọn vé, rồi nhân tiện tay đặt vé luôn. Nhưng lúc giao dịch tiền, cô lại thở dài.Đúng thời điểm người cạnh bên cũng thở nhiều năm một cái.Trịnh Thư Ý quay đầu sang, cô với Khổng Nam chú ý nhau.“Ba người mẹ cô cũng hối hận cô lấy ông xã à?” Khổng nam hỏi.Chỉ một ánh mắt, cả nhị lại cùng hợp tác ăn ý thở lâu năm một hơi.Vốn dĩ Trịnh Thư Ý độ tuổi này trọn vẹn không ngờ bản thân lại thấy phiền não về vấn đề cưới sinh. Cơ mà cô lại sở hữu một đứa em họ nhỏ tuổi hơn cô nhì tuổi, ko biết làm thế nào mà năm trước lại rơi đúng bể bình, chấm dứt mục tiêu kết giao sinh nhỏ chỉ trong tầm chín tháng.Năm nay, bé nhỏ con đang bi bô tập nói, các lần ba người mẹ Trịnh Thư Ý nghịch với bé xíu thì lại càng thấy thích, càng ý muốn được ẳm con cháu hơn. Hai ông bà bỗng nhiên trở thành fan khác, các lần gọi smartphone với cô phần lớn không thể lệch khỏi chủ đề kết hôn này.Sợ gì thì chạm chán đó, Trịnh Thư Ý vừa cài vé sản phẩm công nghệ bay, tía mẹ ở trong nhà đã hotline điện đến.Cô bỗng tất cả dự cảm chẳng lành, Trịnh Thư Ý đi cho phòng trà nước new dám nhận điện thoại, “A lô, sao cầm mẹ?”“Ý Ý à, lúc nào con về?”Mẹ Trịnh Thư Ý là thầy giáo Ngữ văn cấp ba, cơ hội nào nói chuyện cũng vơi dàng, nóng áp, khiến người khác cảm giác bà không khi nào biết nổi nóng, tuy vậy cũng chỉ bao hàm người thân mật mới rất có thể nhận ra thái độ của bà trải qua giọng nói ấy.Ví dụ như bây giờ, Trịnh Thư Ý thấu hiểu lời của bà sở hữu theo ý khác.“Năm nay tương đối bận nên có lẽ con đang về muộn hơn đông đảo khi.”“Ồ, nắm à, cố kỉnh thì tốt, nhỏ về trễ cũng ko sao, chuyện là đàn ông của hiệu trưởng trường bà bầu ấy, bé nhớ không? Lúc bé xíu hai đứa đã chạm chán nhau rồi ấy, hè năm nay thằng bé ấy vừa du học tập về, ngày hôm qua mẹ nghe nói nó cũng đang thao tác làm việc ở Giang Thành. Bà bầu thấy hai đứa con đi làm việc xa công ty cô đơn, chi bằng hôm nào gặp gỡ nhau chuyện trò, vừa xuất xắc kết chúng ta luôn.”Khóe môi Trịnh Thư Ý chớp nhoáng trễ xuống.“Mẹ, ý người mẹ là xem mắt hả?”“Sao bé nói thế? Là làm quen các bạn mới.”“Mẹ, lắp thêm nhất, nhỏ không cô đơn, con mắc nhiều câu hỏi lắm.
Bạn đang xem: Cua nhầm bạn trai được chồng như ý
Xem thêm: Chất Khí Trong Bình Chữa Cháy Là Gì? Có Tác Dụng Như Thế Nào?
Sản phẩm hai, con đã có chúng ta trai rồi, nếu đi làm quen với chúng ta khác giới thì anh ấy sẽ giận.”“Được rồi, chị em còn thiếu hiểu biết nhiều con à?” bà mẹ cô cười, “Lúc nào cũng nói con có các bạn trai mà tất cả thấy nhỏ dẫn về công ty đâu. Không lẽ nó xấu cho nổi ko dám chạm chán người khác? cố kỉnh thì bắt buộc nào, góc nhìn của nhỏ giống mẹ, người mẹ biết mà.”“Không cần đâu mẹ, bé có chúng ta trai thiệt mà.” “Thế nghỉ ngơi Tết nhỏ dẫn về nhà đi.”“Người ta bận lắm.”“Thật không? bao nhiêu tuổi rồi.”Trịnh Thư Ý vô thức vấn đáp ngay, “Hai mươi bảy.”“Nhà có tác dụng gì?”“Mở ngân hàng.”“Thế nhỏ gửi cho chị em vài tấm hình xem.”Trịnh Thư Ý bất ngờ dừng lại, vì hiện nay cô new bình tĩnh lại, phát hiện ra rằng đối tượng người sử dụng nãy tiếng mình diễn tả là ai, cô ngây ngẩn cả người.Thấy cô lặng lặng, bà mẹ cô lại nói, “Hình cơ mà cũng không có ư? Con bé bỏng này chỉ biết nói điêu.”Trịnh Thư Ý nhanh lẹ đáp, “Lát nữa bé gửi cho chị em sau, bé đang bận, quắp máy đây.”Trở lại bàn làm việc, vừa con quay đi, Trịnh Thư Ý đã chẳng chú ý lời bà mẹ dặn, kéo gối ôm ở xuống bàn.Lúc cô còn tới trường thì ba chị em quản nghiêm, xuyên suốt ngày chỉ muốn cô nổi đầy mụn, bởi vì sợ gương mặt này của cô có khả năng sẽ bị đám con trai dòm ngó.Lên đại học, các cụ lại căn dặn cô học cho giỏi, bây chừ không cần là dịp yêu đương.Ai ngờ giỏi nghiệp không được bao lâu, hai ráng lại ao ước ôm cháu.Vừa tỉnh ngủ, điện thoại lại vang lên, người mẹ cô giữ hộ mấy lời nhắn liên tiếp.Sugar mommy: Hình đâu?Sugar mommy: Nhanh, gởi cho chị em coi nào.Sugar mommy: Để bà mẹ xem xem tất cả đẹp trai bằng con trai của hiệu trưởng không.Trịnh Thư Ý quan sát điện thoại, như bỗng nhớ đến chiếc gì.Cô mở mạng nội bộ lên, mở tư liệu ảnh của buổi hộp báo ngân hàng Minh Dự lần trước, sở hữu xuống hai tấm hình ảnh của anh không trở nên dính logo.Dưới ống kính HD, vẻ phương diện Thời Yến nghiêm túc, tuy thế lại sở hữu theo chút kiêu ngạo, khôn xiết bắt mắt, khiến những người trong bức hình ảnh chỉ có tác dụng nền mang đến anh.Trịnh Thư Ý vô thức ngắm tới ngắm lui hai tấm ảnh này.Cô bỗng nhiên cảm thấy, coi như không suy xét những vấn đề khác, chỉ việc nhan sắc này thôi thì cô có làm “mợ” cũng chẳng lỗ lã gì.Khóe môi thốt nhiên cong thành một nụ cười, cô nhờ cất hộ hình sang mang đến mẹ.Trịnh Thư Ý: mẹ xem đi, coi đi nè.Trịnh Thư Ý: bé rể bà mẹ đấy.Sau khi gởi xong, qua vài phút sau mà bên đó vẫn chưa vấn đáp lại.Ngay lúc Trịnh Thư Ý tưởng rằng người mẹ cô bị sốc, thì cuối cùng cô cũng nhận thấy hồi âm.Mẹ cô giữ hộ sang mang đến cô một tấm hình của lưu lại Đức Hoa.Sugar mommy: Biết ai phía trên không?Trịnh Thư Ý:?Sugar mommy: ba dượng của mày đấy.