Truyện ngắn phái nam Cao

chết choc của con Mực dòng mặt không nghịch được Điếu văn Một chuyện Xuvơnia tải nhà từ ngày mẹ chết Chí Phèo Dì Hảo bé mèo Nghèo Một đám hỏi Trăng sáng con nít không được nạp năng lượng thịt chó bài học quét bên Đời thừa một giở no Tư bí quyết mõ tìm Sâm Banh Nỗi truân chuyên của khách má hồng Đôi đôi mắt Lão Hạc

Sáng từ bây giờ đang ngồi viết với nhau, chẳng biết loại ý suy nghĩ lan man như thế nào dã xui anh Sen bất thần bảo tôi:

- Này! Tri ạ, dòng mặt anh trông rứa nào ấy. Quả thực không nghịch được!

Tôi ngẩng đầu lên. Anh đang cười mủm chú ý tôi. Tôi mỉm cười gượng. Và tự nhiên và thoải mái tôi buồn. Tôi lưu giữ đến loại lần đầu tiên tôi được gặp mặt anh Đa. Sen reviews chúng tôi, công ty chúng tôi bắt tay nhau. Câu chuyện rất nệm trở đề xuất thân mật. Vì chưng anh Đa và tôi là bạn đồng quận. Duy nhất là tôi đã được xem những bức vẽ của anh ngay trường đoản cú hồi tôi chưa thoát khỏi trường.

Bạn đang xem: Cái mặt không chơi được

Tôi quí anh ngay. Anh thì thầm rất tất cả duyên. Cũng tương tự tất cả những người dân đã chịu nhiều âu sầu quá, anh có tài năng làm cho tất cả những người nghe chuyện anh yêu cầu cười. Cười cợt không nhịn được. Nhưng lại cười rồi mà nghêu ngán lòng. Chẳng biết những người khác được nghe chuyện anh Đa có thế không! Tôi thì tôi sẽ thấy buồn. Tôi cứ nghĩ đến ba cái bi ai của đời anh, cái bi ai thứ nhất, làm cố nào mà nói được ra đây? Mà gồm nói sợ fan ta cũng chỉ cười cợt anh Đa, hoặc cười cợt tôi là ưng ý làm bộ điệu. Cái bi quan thứ hai dễ dàng nói hơn bởi tín đồ ta phát âm được hơn: ấy là cái bi quan cảnh bên nghèo. Cái ai oán thứ tía khi nhàm tai, ấy là một chiếc buồn mà bạn ta yêu cầu nghe kể đến đã nhiều quá mất rồi: cái ảm đạm nhân tình đi lấy chồng. Cái bi tráng nhân tình đi đem chồng! Tôi đã mỉm cười và có lẽ hiện nay tôi cũng còn cười, trường hợp anh Đa, giả dụ anh Đa chỉ là một trong cậu học trò mới lớn lên. Đằng này anh đã ko kể tam tuần. Cơ mà không bà xã không con. Chao ôi! có thể rằng cái ảm đạm kia âm ỷ ở trong lòng anh những từ thời điểm ngày anh chưa hai mươi tuổi. Một cái buồn dằng dặc. Với tôi thấy tôi yêu thương lắm: yêu thương anh, thương tôi, thương mang đến đời nhị ta. Tôi lại càng quí anh thêm nữa. Quí như một trọng điểm hồn khao khát chạm mặt một vai trung phong hồn khao khát. Tuy thế có bao giờ anh hiểu vậy hỡi anh Đa mà lại đời gồm những tía mối buồn!...

Anh không hiểu thật. Cách đó ít lâu, một hôm đi dạo phố anh Sen bảo tôi:

- Tôi vừa gặp anh Đa. Tôi rủ anh Đa mang đến chơi cùng với anh. Tuy nhiên Đa từ chối. Anh ấy bảo tôi: anh ấy sợ hãi Tri lắm. Trông dòng mặt Tri... Không chơi được. Đa hỏi tôi mãi: Tri làm thế nào thế? tốt là Tri không phù hợp đùa? mặt hắn có một chiếc gì cạnh tranh tả!

Khó tả? Đó là một cách nói. Tôi thì tôi hiểu rồi. Tôi đọc anh mong muốn bảo: cái mặt tôi giá buốt như nước đá và ngượng nghịu cùng vô duyên, với lố bịch và đủ hết. Tôi cười cợt gượng và tôi buồn... Chao ôi là buồn!

Hỡi Thượng đế mà bạn ta đồn là rất vô tư và chỉ làm cho toàn những điều nhân, sao Ngươi lại đến tôi một chiếc mặt tai hại cho tôi mang đến thế? một cái mặt... Nó nắm nào! Ai chỉ gặp mặt tôi gồm một lần cũng phải có một cảm tưởng khó tính về tôi, mặc dù tôi gặp người nào cũng cố có tác dụng mình không tới nỗi là một thằng xứng đáng ghét. Tôi lễ phép, tôi nhã nhặn, hay thân mật tùy từng ngôi trường hợp. Tôi lựa ý mỗi cá nhân để chiều người. Thiệt công toi! vị rồi bạn ta cứ phải ghét tôi, ghét tôi tuy không tồn tại cớ để cơ mà ghét bắt đầu khổ đến tôi chứ. Tôi khinh thường khỉnh ư? Tôi ngạo nghễ ư? Tôi lươn lẹo quá ư? giỏi trái lại tôi khúm núm, tôi đê tiện quá. Tuyệt là tôi thô tục. Không, không, bọn họ không nói thế. Họ biết tôi không có một tí gì như thế. Nhưng, chiếc mặt tôi trông... Làm thế nào ấy. Chao ôi, chao ôi nạm thì tôi còn biết làm thế nào bây giờ! Sinh ra cái mặt tôi là giời.

Hồi còn nhỏ dại tôi đề nghị xa công ty từ khi bắt đầu bảy tám tuổi đầu. Tôi ra thức giấc học. Tôi trọ tại một nhà bà dì. Cả 1 căn gác minh mông chỉ tất cả tôi với Đức người nam nhi của dì tôi. Đức xê dịch tuổi tôi và học và một trường cùng với tôi. Thế mà chẳng khi nào cùng tới trường với tôi. Anh thích hợp đi sớm hơn hoặc muộn hơn. Và bao giờ anh cũng đi cùng với Kình nhỏ ông team Thảo mặt hàng xóm. Dì tôi thấy tôi cứ thui thủi một mình, ý chừng nghĩ về cũng thương. Một hôm dì call Đức vào mắng Đức:

- Mày lỗi quá! Sao đi học không bảo em đi với? Nhà gồm hai đồng đội cũng đứa đi trước, đứa đi sau. Từ mai còn nắm rồi tao bảo! Rồi dì tôi dịu dàng bảo tôi:

- con cháu cứ đi cùng với nó. Ví như nó không chịu đi với con cháu hay doạ cháu thì cháu cứ bảo dì. Dì trị mang đến nó biết.

Tôi cúi đầu. Tuy còn bé xíu tôi đã hiểu rằng: dì tôi làm nạm chẳng ích gì. Mà lại ăn hại cho tôi là không giống nữa. Sự yêu tuyệt sự ghét cũng giống như những ý suy nghĩ của bạn ta ko thể dùng quyền nhưng ép buộc. Không đam mê đi cùng với tôi nuốm nào Đức chẳng sinh hờn ân oán tôi. Nghĩ vậy nên khi chỉ có 1 mình tôi với Đức, tôi đề nghị bảo:

- Dì nói tuy vậy anh không thích đi cùng với tôi thì cứ đi một mình. Dì chả biết đâu mà sợ.

Không biết nghĩ nuốm nào nhưng mà Đức bảo:

- sợ hãi thì tao không sợ. Tuy nhiên, từ mai tao cứ đi với ngươi cũng được. Bọn họ gọi thằng Kình nữa. Cả tía thằng cùng đi.

Tôi hết sức mừng. Tôi thiết lập kẹo về đãi Đức. Chúng tôi vừa nhai kẹo vừa cười cười nói nói, vui như ngày tết mặc loại áo kép new và loại quần trúc bâu còn sột soạt chạy thi nhau trên phố để mang đến mừng tuổi ấy.

Sáng hôm sau chúng tôi dồn sách vở và giấy tờ của cả hai vào một cái cặp. Đức đi trước, tôi cắp cặp theo sau. Công ty chúng tôi đi từ nhà trong ra. Dì tôi trông công ty chúng tôi mỉm cười. Phương diện tôi hớn hở! tuy thế thú thật cũng có thể có hơi ngường ngượng. Thì cũng giống như một cô đàn bà mặc chiếc áo bắt đầu mình chưa quen. Chúng tôi sang nhà cạnh bên gọi Kình. Kình còn đang ăn xôi, miệng phúm phím chạy ra. Cửa hàng chúng tôi mỉm cười và đồng ý chào nhau. Kình hỏi:

- Cả Tri cũng đi đấy à?

Đức gật đầu. Kình có vẻ như nghĩ ngợi một loáng. Rồi anh bảo:

- Thôi hai đứa bọn chúng mày đi trước. Tớ ăn rồi đi sau. Tôi cấp bảo:

- Anh cứ ăn shop chúng tôi đứng đợi.

Anh xua tay và khước từ lia lịa:

- Không, không. Tớ ăn uống còn thọ lắm. Chúng mày cứ đi. Cứ đi đi nhé.

Kình chạy tọt vào trong nhà trong. Đức bảo tôi:

- ngươi đứng hóng đây một tý. Tao vào nhà xem sao.

Anh vào nhà. Nhị anh nói chuyện với nhau đến hơn mười phút. Rồi Đức chạy ra kéo tôi đi.

- Thôi kệ nó. Bọn chúng mình đi đi.

- Anh ấy chưa ăn dứt kia à?

- xong rồi. Tất cả một cố gắng xôi vừa bằng quả sung...

- nuốm thì ta đợi anh ấy một lát.

- không đợi. Nó bảo: bọn chúng mình đi trước.

Đi được một quãng, Đức buột miệng bảo tôi:

- Nó không ham mê đi với mày.

Tôi sửng sốt:

- vị sao vậy? Tôi xấu chơi cho thế?

- ko phải. Không phải.

- xuất xắc là tôi vô ý mếch lòng anh ấy điều gì?

- Cũng không phải nốt. Tuy thế nó bảo trông mày... Làm sao ấy. Nó không mê say mày.

*

* *

Một chục năm sau. Chỉ còn vài tía năm nữa là tôi vẫn hai mươi - Đức cũng thế. Tôi thấy shop chúng tôi thay đổi. Giờ nói khác đi. Mặt tương đối trứng cá. Đức ưa thích loăng quăng đi dạo phố. Còn tôi đùng một cái sinh đãng trí và hết sức lắm thời điểm thành vẩn vơ. Một bạn nữa cũng biến đổi như Đức và tôi ấy là cô Nhung. Nhung nhỏ bà Thụy Thành, các bạn của dì tôi. Nhà Nhung sống liền bên. Trước kia đông đảo ngày nghỉ ngơi Nhung vẫn sang đơn vị dì tôi tấn công ô hay tiến công rải gianh cùng với Đức. Tôi không được rủ chơi lúc nào cả. Tôi chỉ lẳng yên ổn đứng chú ý họ chơi. Hiện nay Nhung cũng nhớn vọt lên. Tóc bỏ rơi nhóng nhánh như tơ cùng đã hơi dài. Mắt long lanh. Má ửng hồng. Giờ đồng hồ nói mềm hơn tương tự như quần áo đã thay đổi hơn trước. Mặc dù thế Nhung vẫn qua lại bên dì tôi một cách thoải mái và tự nhiên như thường. Nhung qua lại nhằm nhờ Đức giảng cho một chiếc tính khó, hay hỗ trợ cho một vài ý để triển khai một bài luận văn. Nhung nghĩ mặt hàng buổi không ra câu nào. Tôi thâm nhập ngầm ghen tuông với Đức. Cùng tôi thầm ý muốn cho có khi nào Nhung lấy sách sang nhưng không chạm mặt Đức để tôi được giúp Nhung một lần. Nhưng lại không lúc nào cả. Vì chưng Nhung có chắc chắn là là gồm Đức ở trong nhà thì bắt đầu sang.

May đến tôi, một lượt Nhung lịch sự thì Đức sẽ bận học bài xích thi. Tôi thì học ngừng rồi, sẽ tập vẽ. Đức bảo Nhung:

- Tôi mải quá. Chú Tri ấy rỗi. Cô gửi sách chú ấy giảng mang đến mà làm. Tôi thấy tim đập mau thuôn thót. ấy là tôi sung sướng. Tôi vậy tươi cười, xong bút vẽ ngửng đầu lên lóng đợi. Nhung ngập ngừng một chút. Rồi Nhung kêu lên:

- À thôi em nghĩ về ra được rồi. Em về làm cho đây.

Tôi toan mếu, tôi đau khổ lắm. Tuy nhiên cũng chưa buồn bã bằng ngày tiếp theo Đức vừa cuời hi hí vừa khoe cùng với tôi.

- Cô ả Nhung hôm nay phải phạt. Chiếc tính đố hôm qua chưa làm. Hiện nay kêu nghĩ về ra rồi. Kỳ tình thì cô ả có nghĩ ra được cái năm kia. Nó oán tôi tởm lắm nhé...

Tôi sầm mặt. Tôi còn vẫn tìm một chiếc gì để nói lảng mang đến đỡ ngượng thì Đức bảo:

- mang lại đáng kiếp. Ai bảo hỏi Tri không chịu hỏi. Rồi anh nhìn tôi nói tiếp:

- Này Tri ạ. Thiếu hiểu biết sao Nhung nó hại Tri lắm nhé. Nó bảo nó không đủ can đảm hỏi Tri. Trông Tri... Rứa nào!

- Vâng, vâng! Tôi biết rồi!...

*

* *

Năm sau tôi đỗ bằng xuất sắc nghiệp thành chung. Công ty nghèo như nhà tôi mà lại được học hành đến bậc ấy cũng chính là may lắm. Nói tốn kém bao gồm đến nửa cơ nghiệp rồi. Tôi quăng quật học. Tôi nghĩ mang lại Nhung, trái tim rơm rớm máu. Tôi nghĩ đến những thiếu nữ khác đẹp mắt hay xấu nhưng tôi sẽ gặp. Tôi nghĩ tới việc ơ hờ của bao người. Lòng tôi ai oán như một bé chim lạc vào dòng lúc chiều thẫm mang lại đất trời thành mênh mông.

Nhưng ở những giới trẻ nhà nghèo các chiếc buồn thường đề nghị sớm nhường khu vực cho những chiếc lo. Toàn là các cái lo bình bình mà đến làm ta bực mình. ấy là cái lo không có gạo ăn, không tồn tại tiền cài đặt thuốc mang lại một tín đồ mẹ nhỏ xíu hay download một chén canh nhằm cúng cha, không tồn tại áo mang đến thằng em trai vào vụ rét sắp tới đây này, hay không tìm được địa điểm gả chồng cho một đứa em gái nhan sắc kém lại không có vốn. Những chiếc lo bé dại nhặt, tủn mủn không chỉ có vậy thế nhưng vẫn luôn là phải lo.

Một hôm tôi xách một cái va li bé dại và cũ kỹ đáp xe lửa 1 mình vào Nam. Lần thứ nhất tôi được đi xe. Lòng tôi phấp phới bao nhiêu là hy vọng. Tôi hi vọng kiếm được cơm ăn uống và tìm kiếm được tiền. Tôi mong muốn được chú ý rộng biết xa. Hy vọng rất có thể mua sách nhằm học thêm, đọc báo chí cho thỏa thích, cọ xát cái trí óc thô sơ của mình với trí óc tín đồ thiên hạ. Cũng có thể có cả cái hy vọng chạm chán mặt một người lũ bà không lạnh lùng với tôi. Fan ta bảo vào nam giới Kỳ, là khu đất bị ảnh hưởng nhiều của Tây phương. Cảm xúc ở đấy bồng bột, các cử chỉ hiệ tượng ít khép nép rụt rè; đàn ông bọn bà giao thiệp tự do thoải mái hơn; số đông tâm hồn khá đầy đủ sự nồng nàn cũng giống như trời có khá nhiều mầu rực rỡ. Như thế thì hầu hết cuộc trao duyên buộc phải dễ dàng. Lo gì tôi không tìm được bạn?

Tôi sa vào một hiệu thợ may. Các bước của tôi rất linh tinh. Tôi duy trì sổ sách cùng viết thư từ. Tôi cắp cặp đến những nhà fan Pháp, đến những trại lính các tàu binh để nhấn hàng và trình làng hàng. Tôi lại đánh đấm máy hoặc có tác dụng khuy. Buổi tối đến tôi dạy dỗ mấy người thợ học để kiếm thêm một tháng vài chục bạc. Hồi ấy tiền, tôi không thiếu thốn thốn quá như trước nữa, dẫu vậy mà tình...

Bao nhiêu lần thất bại, khiến bây giờ tôi hại những thiếu nữ đi đường. Những người vợ sinh nhí nhảnh không còn phù hợp với lứa tuổi tôi và công việc và nghề nghiệp của tôi. Và tôi khôn cùng trọng đầy đủ tâm hồn vào trắng. Các cô bán hàng dành riêng cho hầu như kẻ mua hàng và đầy đủ cậu có tương đối nhiều thì giờ để phất phơ. Gái điếm thì không sạch thỉu. Tôi đề nghị lánh xa toàn bộ những hạng bạn vừa bắt đầu kể. Tôi định tìm hầu như người gần gũi hơn, gần gũi tôi hơn. Tôi quan tâm đến những cô bé làm khuy nút. Sau thời điểm đã quan tiếp giáp rõ tình trạng xưởng thợ tôi tính với tôi như thế này: Thợ gái có năm cô thì cô Tám đã gồm chồng. Còn lại bốn cô. Thợ trai có bảy bạn nhưng suôn sẻ cho tôi là đã gồm đến bốn người dân có vợ. Giả dụ còn những bốn người chưa tồn tại vợ thì tôi đành là không tồn tại phần. Phúc và lại còn quá một cô thợ gái, tôi sẽ nuốm chiếm lòng cô tư Bình.

Giá tôi yêu tôi rộng chút nữa thì tôi đề xuất tả Bình với một chiếc dáng hình mộng thơ hơn. Nhưng lại tôi yêu thực sự thà. Mà ao ước thật thà thì phải nói là Bình không đẹp mắt lắm. Bảo cô xấu cũng được. Khía cạnh thiếu vẻ nhẹ dàng. Đôi mắt xếch quá. Chiếc mũi lại to, còn cái miệng thì lại cứ dẩu ra đàng trước. Tai sợ hãi nữa là cô lại sở hữu một cái răng bọc vàng. Đã thế người trông lại thưỡn thườn thườn. Uốn lượn chẳng ra uốn nắn éo. Chắc nịch chẳng ra cứng nhắc. Chủ yếu ra thì tôi mong muốn chữa chiếc nọ bởi cái kia. Tôi yên ủi tôi bằng cách bảo tôi rằng: bàn tay cô dáng hạn hẹp thon với tiếng nói của cô nghe hết sức ấm. Thay là được, cần gì đẹp, miễn là gồm duyên. Vậy tôi tốt nhất định cho rằng cô tất cả duyên lắm lắm. Với tôi tận dụng từng dịp để rất có thể ngồi gần cô, truyện trò cùng cô. Mọi lúc không bận đi đâu cũng ko bận coi sản phẩm tôi thích có tác dụng khuy. Cô Bình dạy dỗ tôi làm. Tôi sung sướng run người mỗi khi tôi hoàn toàn có thể chạm tay tôi vào tay cô một cái. Trời khu đất ơi, một chiếc tay bầy bà. Những buổi sớm thấy cô đến, tôi mỉm cười cợt để kính chào cô. Những buổi chiều lúc cô về, tôi cũng mỉm cười cợt để kính chào cô. Phần lớn ngày vào cuối tháng được rứa chủ phát lương tôi hay bảo bé dại với câu này:

- Cô bốn đấy hả? Tôi đã phải đếm sẵn để riêng cho cô vào túi tôi phía trên rồi.

- Dẩy hả?

Và cô nhếch mép nhằm hở ra cái răng bọc vàng. Tôi bắt buộc cố bảo tôi rằng; đây là một nụ cười. Rồi tôi mơ màng... Như vậy được nửa năm, tôi sốt ruột. Tôi thấy cần phải nói. Mà lại nói ra nạm nào? Tôi ngập hoàn thành lâu lắm. Cứ nhất mực nói rồi lại cố định để nhàn hạ rồi hãy nói. Rồi lại nhất quyết là đề nghị nói. Mỗi lần tôi tốt nhất định là một trong những lần tim tôi nhảy chồm lên như 1 mụ bầy bà ghen tuông tuông. Nó mệt. Nó bị đau chần chừ chừng. Thôi thì tôi nói đi cho nó rồi!...

Một buổi trưa tôi nghĩ thế. Tôi hồi hộp bước vào xưởng thợ. Bầy thợ ăn uống cơm kết thúc chạy thanh lịch hiệu cà-phê cả. Chỉ từ vài anh ngủ mệt, không xứng đáng ngại. Tôi rón rén lại sát cô Tư. Cô ngồi tựa sườn lưng vào loại tủ sẽ cầm dòng kéo cắt móng tay. Tôi ngồi xuống trước mặt cô. Tín đồ tôi sốt rét lên. Có những lúc tôi thấy váng vất như đứng lửng lơ trên không khí. Một thời điểm lâu tôi bắt đầu run run call khẽ.

- Cô tư à!

Cô vẫn nhìn mẫu kéo.

- Gì dậy anh?

Tôi ko nói nữa. Tôi chú ý cô tròng trọc. Tôi tất cả ý dùng tầm nhìn của tôi cầm cố lời nói. Cô ngước đôi mắt lên. Cô sửng sốt chỉ ra nét mặt. Tôi choáng váng tín đồ khi thấy cô kêu lên rằng:

- Trời ơi! Ăn bố ngó gì nhưng kỳ dậy? Chà! Coi hại góa! Rồi cô lay Bảy Huế ở ngủ ở gần đấy:

- Ăn Bảy, nạp năng lượng Bảy! Nè. Dậy coi ăn Ba Trí, ăn ngó tôi nè! Coi kỳ góa heng!

Mặt tôi lạnh rực. Tôi chạy trốn. Cô bốn cười rú lên... Ngay chiều hôm ấy tôi mang lại nằm ở nhà một tín đồ bạn. Tôi sợ gặp gỡ cô tư và bầy thợ chỗ tôi có tác dụng quá. Chắc hẳn rằng bấy giờ đồng hồ họ vẫn tồn tại bàn chuyện tôi mà cười. Tôi thẹn chết. Mười giờ khuya hôm ấy tôi về thu xếp áo xống và xin với chủ cho tôi không làm nữa. Sáng sớm ngày tiếp theo tôi khuân cỗ ván ra đi.

*

* *

Tôi đang tưởng suốt thời gian sống tôi chẳng gặp mặt tình. Tuy thế mà tôi vẫn gặp. Và gặp một cách đơn giản và giản dị không ai ngờ.

Tôi về Bắc. Bà mẹ tôi bảo tôi buộc phải lấy vợ. Tôi rước vợ. Vk tôi là một cô gái nhà quê ko đẹp, chắc hẳn rằng xấu dẫu vậy được cái cũng là lũ bà mà lại thuộc dòng hạng để đâu ngồi đấy. Ngoài ra y cũng nhận ra cái khía cạnh tôi làm thế nào ấy. Bởi vì mấy tháng thứ nhất tôi thấy y bi thiết bã. Tôi cũng buồn. Tuy thế rồi cũng quen đi. Vật gì lâu mà lại chẳng quen? nói cả một chiếc mặt không chơi được.

Một hôm tôi thấy y chú ý tôi mỉm cười. Tôi gần bất tỉnh nhân sự đi. Tôi lảo đảo. Thiếu một ít nữa tôi xẻ lộn trường đoản cú trên chóng xuống đất. Y lúng túng và đỡ rước đầu tôi.

Xem thêm: Bạn Là Người Hướng Ngoại Là Gì ? Đặc Điểm Tính Cách Như Thế Nào?

- Ô hay! làm sao thế, làm sao thế?

- Không, không...

- cố sao hòn đảo đồng đảo địa? xuất xắc say rượu?

Tôi mỉm cười:

- Say em!

Và tôi nuốm lấy bàn tay y lại. Y vội rụt bàn tay. Y đỏ mặt. Y đập tay vào đầu tôi bảo: