Phú thọ là miền quê trung du, nơi có rừng cọ đồi trà xanh thẳm uốn lượn quanh hồ hết cánh đồng bát ngát. Chẳng biết từ bao giờ, cây cọ dính rễ sâu khu vực miền đất đon đả này và đi vào tâm hồn mỗi người dân đất Tổ.

Bạn đang xem: Bài thơ về cây cọ

*
*
*
*
Những tán cọ xanh xao như “mặt trời cổ tích” thuở ban đầu trong từng con người đất Tổ. Ảnh: thay Lượng

Trong mẩu truyện về tán rửa “hồn quê”, lớn lên bay ly mỗi thời điểm về quê fan dân khu đất Tổ cũng không khỏi chạnh lòng, bởi tất cả một thực tế hiện nay là diện tích s cây cọ ngày càng giảm, gắng vào đó là các loài cây mang gỗ, cây công nghiệp, cây ăn uống quả giống lai tạo…Cây cọ dần che khuất trước sự đổi khác của vậy thời. Nhưng mà sắc màu bình thường mà thân thuộc gợi lên đặc trưng của vùng trung du thì ko gì rất có thể thay cầm được.

Ký ức đang còn sinh sống mãi với người dân khu đất Tổ, kể cả sau này không thể một bóng cọ nào nữa. Đó là ký ức các lần nhớ về nông thôn trung du bình dị thân thuộc, ghi nhớ về đồi rửa xanh trập trùng, những người con ra đời và khủng lên chỗ đây lại ghi nhớ về tuổi thơ, lưu giữ về thay cơm của người mẹ trung du gói bởi lá rửa non mỗi buổi sáng sớm.

Và cuộc sống đời thường có biến hóa nhưng vẫn mãi còn đó, phần đa đồi cọ xanh tốt, rợp tán bên mỗi con đường vào làng. Tán cọ chở bít cho những con người ăn đời làm việc kiếp với nó, tán cọ xòe trong nỗi lưu giữ làng của các người con đi làm việc ăn xa quê. Với vẫn như thế, cây rửa từ bao đời ni là hình tượng của cuộc sống thường ngày thanh bình, yên ả của cuộc sống nơi đây.

Xem thêm: Mẫu Đơn Xin Nghỉ Dưỡng Sức Sau Sinh Của Giáo Viên, Mẫu Đơn Nghỉ Dưỡng Sức Của Giáo Viên

Dù cuộc sống thường ngày có văn minh đến đâu, xin hãy giữ lấy cây rửa như giữ lại một đường nét “hồn quê” khu vực miền trung du yêu dấu../.