1. Bác Hồ thăm vườn cửa hoa nghìn việc tốt
Xe bác bỏ vừa tiến vào đến nơi, Nguyễn rứa Hải học viên lớp một sẽ nô nghịch cùng bạn, tự dưng reo lên:
- bác bỏ Hồ! chưng Hồ!
- chưng Hồ về thăm quê nhà nghìn bài toán tốt.
Bạn đang xem: Những câu chuyện về bác hồ với thiếu nhi
Cả đám thiếu nhi giới hạn chơi, xúm lại quây quanh xe Bác.
Đồng chí yêu cầu vụ từ vào xe cách ra đề cập nhở các em rồi mở cửa, mời bác bỏ xuống.
Bác tươi mỉm cười nhìn các em rồi hỏi:
- các cháu đang nghịch Tết?
- Thưa Bác, vâng ạ!
- Thưa Bác, năm mới, chúng con cháu kính chúc bác bỏ mạnh khoẻ, sống lâu!…
Các em đua nhau nói hầu hết điều từ rất lâu mong được thưa với Bác, tuy nhiên hồi vỏ hộp quá, nói ko được nhiều…
Bác Hồ hết sức vui. Nghe các em nói xong, chưng bảo:
- các cháu làm nghìn việc tốt, tất cả nhớ và làm theo những điều chưng dặn không?
- Thưa chưng có ạ! – Nguyễn cố kỉnh Hải đứng nghiêm gọi liên hồi 5 điều bác Hồ dạy như hiểu đồng thanh sinh hoạt lớp.
Tất cả phần lớn cười. Nhưng người nào cũng vui vì chưng Hải đã trả lời đúng.
Khi bác cùng các bạn bè lãnh đạo bước lên chùa. Đội em nhỏ danh dự đã dâng hoa tặng kèm Bác, bác nhận bó hoa từ tay Liên team trưởng Nguyễn Toàn chiến hạ rồi trao cho bằng hữu cần vụ.
Bác hỏi Thắng:
- cháu học có tốt không? dành được phần thưởng của chưng không?
- Thưa chưng có ạ. Cháu được nhận phần thưởng của bác hai lần: một lần một cuốn sổ một lần nhì quả cam.
Cháu đã làm được phần thưởng của Bác, cháu phải giúp đỡ chúng ta học thiệt giỏi, lao cồn thật giỏi… bỏ không ít người cùng được quà biếu của Bác, thế new tốt.
- Thưa chưng vâng ạ!
2. Giành cho các cháu
Trước khi thi công ngôi nhà sàn gỗ của chưng tại Phủ chủ tịch (tầng trên tất cả hai phòng, một phòng bác bỏ dùng vào việc, một phòng nghỉ. Còn tầng dưới là nơi bác họp cùng tiếp khách). Chưng có ý kiến:
- khách hàng của bác bỏ có nhiều, có những lúc Bác buộc phải tiếp đông các cháu, bởi vậy chú kiến tạo cho chưng một sản phẩm ghế xi măng bao quanh.
Vâng lời Bác, các bạn hữu đã xây cất hàng ghế đó. Mỗi lần các cháu đến, các cháu hầu như quây quần bên bác và được bác bỏ chia bánh kẹo.
Một hôm bác nói với đồng minh giúp việc:
- Chú xem, khách hàng “tí hon” của bác bỏ khá nhiều, để những cháu vui thì phải tất cả cảnh cho các cháu xem, chú vậy kiếm một mẫu bể về để nuôi cá vàng có tác dụng cảnh cho những cháu.
Vâng lời Bác, đồng minh giúp việc đi tìm kiếm mua một bể nuôi cá đặt tại hiên chạy dài của tầng dưới khu nhà ở sàn cùng thả cha con cá vàng rất đẹp.
Hàng ngày, sau giờ làm cho việc, chưng thường mang đến cá tiến thưởng ăn. Người để dành số đông mẩu bánh mì làm thức ăn cho cá. Được bác chăm sóc, cha con cá vàng ngày một lớn với phát triển.
Mùa đông trời lạnh, chưng nói:
- Cá cũng như người, mùa đông phải giữ nhiệt độ đủ ấm. Chú đề xuất làm một loại nắp đậy bể cá để bảo vệ độ nóng cho cá.
Khách cho thăm nhà Bác, nhất là “khách tí hon” rất thích thú đứng nhìn bể cá vàng. Những bé cá mầu sắc đẹp thật sặc sỡ, tung tăng, lấp lánh, bơi lội trong bể nước.
3. Những em sạch cùng ngoan thật!
Đầu năm 1967, bác bỏ Hồ về thăm tỉnh Thái Bình. Những em thiếu nhi xóm Dân công ty hát vang bài bác “Giải phóng miền Nam” đón Bác. Chưng hỏi:
- các cháu bao gồm ngoan không?
- Thưa bác có ạ! những cháu thuộc trả lời.
- các cháu tất cả vâng lời bố mẹ không?
- Thưa bác bỏ có ạ!
- những cháu ăn uống ở có thật sạch sẽ không?
- Thưa chưng có ạ!
- Chìa tay cho bác xem nào?
Những bàn tay xinh xắn, chìa ra trước phương diện cho bác xem. Bác chấp nhận hài lòng lắm vày thấy cuộc sống của các cháu bé dại ở nông làng mạc đã đổi khác dần với cuộc sống thường ngày của dân làng.
Các em sạch với ngoan thật. Bác Hồ rước kẹo chia cho các cháu rồi lại liên tục đi.
4. Đối với những cháu bé
Nhớ lại hồi cách mạng mới thành công, bác Hồ rất thích thú mỗi lúc nghe tới tiếng trống ếch rộn ràng, quan sát những bước đi cố tỏ ra vẻ oai vệ nghiêm, cơ mà vẫn đầy nét trẻ thơ của các em.
Có đông đảo lúc tự buồng làm việc trên tầng cao ở bắc bộ phủ, bác bỏ phải đứng xem qua vai bạn khác để các cháu ko thấy bác bỏ và chưng được thoải mái ngắm nhìn những cháu. Giữa những ngày vui thời điểm đó, những em hay mặc đồng phục quần xanh, sơ ngươi trắng, đầu nhóm mũ calô. Bác bỏ đứng nhìn các cháu rất lâu, khôn xiết lâu. Người lưu ý đến điều gì?
Buổi tối, khi làm cho việc, có tiếng hát của con cháu bé, bác ra hiệu tạm dừng cùng lắng nghe. Rồi bác bỏ hỏi:
- Chú demo đoán xem, cháu bé bỏng này từng nào tuổi?
- Thưa Bác, năm tuổi.
- Theo bác thì ít hơn.
- lúc hỏi lại các bạn bè bên Đài phát thanh, tôi thấy bác bỏ thường đoán đúng hơn. Có gì cạnh tranh hiểu đâu, vì bác đã nghe khôn cùng nhiều, nghe rất chăm chỉ chú. Và vững chắc là, vừa nghe bác bỏ vừa tưởng tượng ra cô bé xíu hoặc chú bé tí xíu đó!
Nhưng tôi vẫn không hiểu do sao đang thao tác Bác vẫn nhằm đài? gồm lần tôi hỏi tất cả nên tắt đài đi không, bác nhìn tôi trầm dìm nói:
- Cứ nhằm đấy chú ạ. Để nghe cho tất cả tiếng người. Chú sinh hoạt nhà, dù nhỏ khóc hoặc bà xã nói dỗi, tất cả khi nặng lời, nhưng đầy đủ là cảm xúc gia đình…
5. Để những cháu có tác dụng chủ
Đồng chí giao hàng Bác cảm giác như vẫn còn nhộn nhịp khi vào thời gian hè năm 1961 các cháu thiếu hụt nhi tổ chức triển lãm “Làm theo 5 điều bác bỏ Hồ dạy” trong đơn vị khách bao phủ Chủ tịch.
Trung trung tâm triển lãm chính là phòng khách trang trọng của ngôi nhà. Nhiều em lần thứ nhất được mang đến nơi này thích hợp lắm, chỗ nào cũng sờ, vui lòng lăn cả ra nhà, ra bến bãi cỏ.
Những giờ đồng hồ hát, tiếng cười nói vang vang, đúng là ngày hội. Có bạn hữu sợ tiếng loa làm ảnh hưởng sang những cơ quan xung quanh nên xin chưng bỏ sút loa đi, nhưng bác bỏ bảo:
- Triển lãm của những cháu phải đặt loa bắt đầu vui.
Bác còn đề cập phải có tương đối nhiều kem, si-rô, nước và các loại bánh kẹo để giao hàng các cháu.
Thỉnh thoảng phần lớn khi nghỉ, bác cũng ra xem các cháu vui chơi. Tất cả hôm Bác đi dạo ở phía dưới, thấy một phòng gồm kê các ghế băng. Bác hỏi các đồng minh ghế đó để làm gì. Đồng chí giao hàng thưa:
- Thưa chưng để dành cho các cháu bị mệt nhọc ạ.
Thấy vậy, bác bỏ bảo:
- Sao dành riêng cho các con cháu mà lại không tồn tại giường?
Ngày hôm sau, các bằng hữu phục vụ triển lãm đã tương tác với cỗ Y tế, và những ghế băng được xếp lại nhường địa điểm cho các chiếc giường xinh xắn.
Bác hồ là như vậy. Khách của Bác, dù là những người bé dại bé tốt nhất cũng luôn luôn được kính trọng và niềm nở chu đáo.
6. Một cuộc chạm chán gỡ bất ngờ
Một lần vào đầu mùa xuân 1963, sau khi thăm đại lý xong, khởi thủy về Hà Nội, thấy ngọn đồi có cây xanh sum suê, bác cho ngủ lại. Từ bây giờ giữa trưa vắng vẻ, mấy chưng cháu giở cơm thay ra vừa ăn uống vừa nhìn cảnh.
Vừa nạp năng lượng xong, ngồi nghỉ ngơi được một lúc thì nghe gồm tiếng lội bì bõm cùng tiếng fan nói rì rầm. Mấy bằng hữu đi theo chưng chạy ra thì thấy hàng chục thiếu nhi trai có, gái có, cháu vậy cào cỏ con cháu xách rổ hái rau, đang hướng tới chỗ nơi bắt đầu cây lớn nơi bác bỏ ngồi nghỉ. Đồng chí bảo vệ báo cáo tình hình cùng với Bác, bác bỏ cười:
- các chú đi mời những cháu lại đây đùa với Bác, cơ mà nhớ đừng làm những cháu sợ.
Các cháu vui vẻ chạy ập tới và quây thành vòng tròn xung quanh Bác, cháu nào thì cũng hớn hở vui mừng.
Bác trìu mến chú ý khắp lượt với hỏi vui:
- các cháu làm cái gi mà đông thế?
Một bé bỏng trai dáng vẻ lém lỉnh lễ phép đáp:
- Thưa Bác, một chúng ta thấy bác xuống xe tức thời bảo chúng cháu ra xem chưng ạ!
Bác cười rất vui vẻ: mong muốn xem à? bác ngồi đây,cháu nào ao ước xem thì xem mang lại kỹ.
Cả Bác, con cháu và những chú thuộc đi, cười vui vẻ. Chưng hỏi tiếp:
- những cháu đều đến lớp cả chứ? Ở đây bao gồm cháu nào ko được tới trường không?
- Dạ, chúng cháu đều đến lớp cả ạ.
Bác mỉm cười hiền hậu:
- nỗ lực là tốt. Thế những cháu học có tốt không? bao gồm ngoan ko nào?
Nhiều cháu phấn khởi trả lời Bác.
- bọn chúng cháu tốt ạ, tất cả ngoan ạ!
Bác đồng ý hài lòng và bảo những cháu hát. Các cháu đưa ánh mắt nhau và thuộc hát vang bài bác “Ai yêu Bác hcm hơn thiếu hụt niên nhi đồng”.
Thế là giữa vạn vật thiên nhiên trời đất bao la, một dàn đồng ca gồm những nghệ sĩ tý hon trình diễn say sưa dưới bàn tay bắt nhịp của chưng Hồ kính yêu.
Hát xong, bác bỏ trìu thích nhìn những cháu và đựng giọng nhân hậu từ:
- bác bỏ cảm ơn các cháu đến thăm Bác, hát cho chưng nghe.
Bác mong các cháu học tập chăm, học giỏi, vâng lời thầy cô và phụ thân mẹ. Bây giờ Bác đề nghị đi tiếp, bác cháu ta tạm chia ly nhau ngơi nghỉ đây.
7. Chưng nhớ những cháu thiếu hụt niên siêu nhân miền Nam
Tháng chạp năm 1968, các dũng sĩ thiếu thốn niên miền nam đang học ở khu Tả Ngạn thì có mấy chú chuyển xe xe hơi đến đón về Hà Nội. Luyện, Thu, Nết, Phổ, Mên, Hòa … không hiểu có chuyện gì. Về hà nội hôm trước thì ngày hôm sau, gồm xe đến đón đi, vào mang lại sân Phủ chủ tịch mới biết là được vào gặp gỡ Bác Hồ.
Vừa bước đi xuống xe, đã thấy chưng Hồ và chưng Tôn ngồi ở một cái ghế dài kê trước cửa ngõ nhà. Toàn bộ chạy ào tới kính chào hai Bác.
Bác cháu trò chuyện với nhau. Tiếp nối Bác hồ bảo:
- Thôi những cháu vào ăn cơm với nhì Bác!
Bữa cơm chẳng bao gồm thịt cá gì những nhưng rất nóng cúng. Những dũng sĩ thiếu thốn niên được ngồi ăn lẫn Bác hồ nước và bác bỏ Tôn. Nết, người bé dại nhất đoàn, loại đầu chỉ che ló cạnh bàn, được bác gắp thức nạp năng lượng cho luôn.
Vừa ăn, bác bỏ cháu vừa thủ thỉ rất vui. Ăn xong, nhị Bác cho mỗi cháu một bông hồng, một trái táo, một quả lê và ba quyển sách “Người tốt việc tốt”.
Sau đó bác bỏ Hồ bảo:
- các cháu lại cả phía trên hôn hai chưng rồi về.
Các siêu anh hùng hôn hai bác bỏ xong, bác bỏ Hồ căn dặn:
- các cháu về trường cố gắng học tập cho giỏi.
Tất cả hầu hết cảm động. Đoàn Văn Luyện lúc đó mới mạnh dạn thưa với Bác:
- Thưa Bác, chúng cháu cứ tưởng hai bác gọi chúng con cháu về có việc cần.
Bác hồ nước cười hiền hậu và bảo:
- Hai chưng nhớ các cháu cho nên được gọi các cháu về để hai Bác gặp mặt hỏi chuyện.
Nghe nói, Luyện và các bạn cảm động muốn trào nước mắt. Hai bác tuổi sẽ cao, trăm công ngàn việc, vậy mà vẫn lưu giữ đến những cháu miềnNam. Luyện nghĩ:
“Mình được ở kế bên Bắc mà lại hai bác bỏ còn lo cùng thương biết chừng nào!…”.
8. Quây quần mặt Bác
Chuyện kể về Người
“Ai yêu Bác hcm hơn thiếu thốn niên nhi đồng. Ai yêu thương Bác hcm hơn thiếu nhi Việt Nam”…
Hôm ấy, mặc dù sức khoẻ bác đã yếu hèn nhưng bác bỏ rất vui khi thấy các cháu biểu diễn đàn vĩ cầm, bọn dương cố kỉnh rất xuất sắc và những cháu còn biểu diễn rất hay, khôn xiết say sưa gần như loại lũ dân tộc cổ truyền như: Sáo, nhị, bầu. Bác bỏ gọi những cháu là “những nghệ sĩ tí hon”, “những nghệ sĩ tương lai” rồi bác hỏi:
- những cháu buộc phải học giỏi để sau này giao hàng nhân dân
Bác ôm những cháu vào lòng, thăm nom từng người:
- con cháu chơi bầy gì?
- phụ huynh cháu làm gì?
Khi những em trình làng với bác cây bầy thập lục và tam thập lục, bác bỏ cười cùng bảo:
Ta tất cả tiếng ta, sao những cháu không điện thoại tư vấn là đàn 16 dây và lũ 36 dây gồm hơn không?
Từ kia hai cây bọn này để được mang trong mình 1 cái tên dễ dàng và đơn giản bằng ngữ điệu dân tộc mà bác bỏ Hồ đang chỉ bảo và các lần nhắc đến cái brand name này những em các nhớ tới Bác.
Sau mỗi máu mục biểu diễn, bác vỗ tay thật to lớn và nói:
- các cháu vỗ tay to lớn lên để hoan nghênh bạn đánh đàn hay chứ!
Khi phân chia kẹo cho những cháu, chưng bảo:
- Cho con cháu này thêm một cái vì bé nhất.
Và đánh lũ quây quần bên bác bỏ có những cháu nghỉ ngơi thành phố, làm việc nông làng là con em mình cán bộ, công nhân, nông dân, những dân tộc miền núi làm việc cả hai khu vực miền nam Bắc.
Xem thêm: Top 3 Đề Kiểm Tra Toán Lớp 5 Học Kỳ 2 Môn Toán Lớp 5 Có Lời Giải
Qua từng câu chuyện, chúng ta lại có cơ hội cảm thừa nhận tình yêu thương vô bến bờ mà bác bỏ đã giành riêng cho thiếu nhi.
Có thể nói, tình thân thương của bác bỏ Hồ so với thế hệ trẻ, đối với thiếu niên, nhi đồng đã, đang cùng sẽ là hành trang cho bao cố gắng hệ trẻ bước vào đời, góp phần xây dựng quốc gia Việt nam ta đàng hoàng hơn, giàu đẹp mắt hơn. Và các thế hệ thiếu thốn nhi vn vẫn luôn luôn nhớ về Bác mến thương và âm vang cất cao lời ca giờ hát: